Nghe xong những lời của chị dâu cả Tống, những người làm việc đều có chút ngỡ ngàng, không ngờ lại có bát quái lớn như vậy.
Nếu như đổi lại là người của nhà khác, lúc này mọi người chắc chắn đã bắt đầu nhao nhao chỉ trích em chồng cô ta không ra gì.
Ví dụ như dạo gần đây danh tiếng của Phương Nguyệt Lan ở trong thôn càng ngày càng tệ, mọi người nhắc đến cũng đều là mắng nhiếc, còn đồng cảm với hai chị dâu nhà họ Phương gặp phải cô em chồng có nhân phẩm tệ như vậy.
Gia đình vốn hợp ý với Phương Nguyệt Lan cũng tiêu tan đi ý định muốn cưới cô ta vào cửa.
Đến cả người ngoài thôn cũng đã nghe nói đến chuyện này, nên em dâu của chị dâu cả Tống mới nghĩ ra được chủ ý giống vậy để chị ta đi làm nhơ nhuốc danh tiếng của Tống Sở.
Nhưng bây giờ đối tượng đổi lại là Tống Sở, những cái miệng vốn rất giỏi bát quái và mắng mỏ người khác lại giống như trở nên trì trệ.
Đó chính là nữ ác bá của thôn, người dám dẫn người lên rừng, bắt rắn, săn bắt dã thú. Ai mà biết được mắng hùa theo chị dâu cả Tống liệu có bị ác bá thôn tìm tới cửa đánh hay không chứ.
Vả lại, nếu như bị Đường Phụng nghe được, xác định sẽ đến cửa nhà bọn họ chửi đổng nguyên một ngày mất.
Một người hung dữ một người ngang tàng, bọn họ chọc không nổi!
Hơn nữa, hiện tại thái độ của người trong thôn với Tống Sở, ngoại trừ sự sợ hãi theo bản năng ra còn thay đổi rất nhiều.
Nhà nào nhà nấy cũng đều muốn người nhà mình được vô khu nuôi dưỡng đấy, nếu như hùa theo chị dâu cả Tống chửi Tống Sở không đúng, ghi danh sẽ trực tiếp bị cắt ngang luôn thì biết phải làm sao đây?
Bọn họ có niềm tin nữ ác bá thôn hoàn toàn có thể làm ra chuyện như vậy.
Vả lại, hiện tại bọn họ nhìn thấy tính tình Tống Sở đã tốt hơn rất nhiều, lại còn vô cùng giỏi giang, hơn nữa còn phát đường cho mỗi hộ gia đình, không giống như là loại người xấu xa kia.
Lời này của chị dâu cả Tống cũng không biết là có đáng tin hay không nữa.
Cái gọi là há miệng mắc quai, toàn bộ người trong thôn còn đều đang trông mong được vào khu nuôi dưỡng, cho nên đến những người đàn bà bình thường thích nhất là nói này nói nọ, lúc này cũng đều im lặng.
Chị dâu cả Tống nói xong, vẫn còn đang đợi mọi người cùng nhau mắng nhiếc Tống Sở, nhìn thấy mấy người họ vờ như không nghe thấy gì, suýt tí nữa thì tức chết.
"Mọi người nói xem, cô ấy rất quá đáng đúng không?" Cô ta nhịn không được lại chủ động nhắc đến.
Mẹ của Đường Khánh vừa khéo lại ở đây, con trai bà ta từ một đứa sống tạm bợ trong thôn trở thành công nhân nhà xưởng ép dầu người người hâm mộ, đó đều là công lao của Tống Sở.
Bà ta cảm thấy Tống Sở đã xinh đẹp lại còn giỏi giang, chắc chắn là chị dâu cả Tống cố ý làm ra chuyện bôi nhọ cô em chồng.
Cho nên mở miệng nói: "Tôi thấy Tống Sở rất tốt, cô đây là đang đặt điều đúng chứ? Có chị dâu nhà nào sẽ ra ngoài trình bày về em chồng mình như vậy chứ? Hơn nữa những lời của cô có thêm mắm dặm muối hay không thì ai mà biết được chứ."
Một bà cụ khác của nhà xưởng ép dầu chêm vào: "Đúng đấy, ngày đó cô về nhà mẹ đẻ tôi còn nhìn thấy cô tay xách nách mang túi to túi nhỏ, chẳng giống gì là bị chỉnh đốn rồi đuổi về cả."
"Có phải là nhà mẹ đẻ cô đã nói gì đó rồi không? Vậy nên mới để cô trở về gây phiền phức với Tống Sở?"
Đối với việc chị dâu cả Tống thích chiếu cố nhà mẹ đẻ, người trong thôn ít nhiều gì cũng biết được chút.
Những người khác cũng bắt đầu phụ hoạ theo, lời nói của mọi người đều nghiêng về phía Tống Sở nhiều hơn.
Nhưng cũng không chỉ trích chị dâu cả Tống quá mức, dẫu sao mâu thuẫn giữa chị dâu và em chồng cũng rất thường thấy.
Hơn nữa, mọi người cũng biết tính tình của Tống Sở ra sao, bá đạo ở nhà có khả năng cũng là thật, không ít người trong lòng cũng là có chút đồng cảm với chị dâu cả Tống.
Chỉ là đồng cảm thì đồng cảm, nhưng bọn họ cũng không tham gia vào mắng Tống Sở.
"...." Nghe xong những lời của bọn họ, chị dâu cả hoàn toàn trở nên ngây ngốc.
Đây là tình huống gì vậy trời? Sao lại không giống như những gì mình nghĩ? Hứa là cùng mắng Tống Sở đâu hết rồi? Những người này bị làm sao thế?
Trước khi cô ta về nhà mẹ đẻ, chẳng phải mọi người còn cùng nhau mắng Phương Nguyệt Lan, đã thế còn mắng cực kỳ lợi hay sao?
Tống Sở còn quá đáng hơn Phương Nguyệt Lan nhiều, mắt những người này đều mù cả rồi ư?
"Những gì tôi nói đều là sự thật, nếu không phải bị ức hiếp quá mức, tôi cũng không có khả năng dắt theo con nhỏ về nhà mẹ đẻ đâu." Bây giờ cô ta chỉ có thể lau nước mắt bán thảm.
Thoáng chốc, cô ta lại dồn sức khóc lớn, "Sao số tôi lại khổ thế này cơ chứ!"