Chị dâu cả Tống căn bản không nghĩ tới anh tư Tống sẽ tới đây, lại còn nói ra mọi chuyện trước mặt mọi người nữa.
Những người này lại càng chửi mắng cô ta dữ dội hơn, lần này cô ta thật sự khóc bởi vì cảm thấy uất ức.
Đường Phụng cũng nghe được tin tức, lôi anh cả Tống cùng nhau chạy tới.
Vừa nhìn thấy bọn họ, anh tư Tống lập tức tố cáo mọi chuyện với mẹ mình.
Mặt Đường Phụng đen lại, chỉ vào chị dâu cả Tống rồi mắng: "Loại người thiếu đức hạnh nhà cô, Út Bảo nhà tôi không cho em trai của cô vào khu nuôi dưỡng thì cô đi bịa đặt, cô cho là người trong thôn này là kẻ ngốc sao, sẽ bị cô lừa sao?"
"Còn chị dâu cả như mẹ nữa chứ, bà đây còn chưa chết đâu, tôi nhổ vào!" Nếu không phải đang ở trước mặt nhiều người như vậy, bà thật sự muốn tát tai tinh quấy nhiễu gia đình này mấy cái.
Nếu như trước đây bà nhất định sẽ làm, nhưng bây giờ vì danh tiếng của Út Bảo nhà bà, bà nhịn.
Nói xong bà quay đầu trầm mặt dặn dò anh cả Tống, "Đưa cô ta về nhà mẹ đẻ, người vợ như vậy nhà họ Tống chúng ta không giữ nổi."
"Con biết rồi." Anh cả Tống buồn bực nói.
Chị dâu cả Tống nghe thấy mẹ chồng muốn đuổi cô ta về nhà mẹ đẻ, việc của cô ta còn chưa làm xong mà, vì vậy lập tức ngồi dưới đất khóc toáng lên, "Các người bắt nạt vì tôi là người ngoài có phải không."
Anh cả Tống thấy thế thì sắc mặt cũng không tốt lắm, anh không nghĩ tới vợ của mình sẽ làm ra chuyện như vậy.
Anh không nghĩ thông được, cuộc sống trong nhà càng ngày càng tốt rồi, tại sao vợ anh lại không sống cho tốt chứ?
Lần này hiếm khi đàn ông một lần, tiến tới kéo chị dâu cả Tống từ dưới đất đứng dậy.
Còn mang theo vài phần nghiêm túc nói với cô ta: "Trước đây cô sống ở nhà mẹ đẻ thế nào, bây giờ lại sống những ngày tháng như vậy, cô suy nghĩ thật kĩ sự đối lập này đi, phải khiến căn nhà này chia đàn xẻ nghé thì cô mới vui lòng sao?"
Chị dâu cả Tống bị kéo lên, đây vẫn là lần đầu tiên cô ta bị chồng dùng sắc mặt nghiêm trọng mà nói nặng lời như vậy, mới đầu còn có chút hoảng.
Nhưng cô ta đã quen diễu võ dương oai trước mặt anh cả Tống rồi, càng quen với việc đối phương bị cô ta làm khó.
Cô ta giơ tay lên đánh vào ngực anh cả Tống vài cái, vừa khóc vừa đánh, "Anh là cái đồ không có lương tâm, sớm biết như này trước đây anh có cầu xin thì em cũng không gả cho anh đâu."
"Nếu như anh lại giúp đỡ mẹ và em gái anh bắt nạt em, em sẽ dẫn con trai con gái đi không quay về nữa đâu." Cô ta trừng mắt nhìn anh cả Tống, uy hiếp nói.
Đường Phụng cười nhạt: "Cô dẫn theo rồi cút đi, nói cứ như nhà họ Tống chúng tôi thiếu nợ cô vậy."
"Lần nào cũng lấy con trai mình ra uy hiếp, bà đây cũng không phải chỉ có một đứa con trai, còn có thể thiếu cháu trai được sao?"
"Cô sinh con trai là muốn lên trời luôn rồi, cho dù sau này bà đây không có cháu trai cũng không hiếm lạ gì đứa con do cô sinh đâu."
"Cô muốn dẫn thì dẫn đi, nhà họ Tống chúng tôi tuyệt đối không ngăn cản."
Bà nhìn không vừa mắt cái dáng vẻ cho rằng mình sinh được đứa con trai là đã tự cho mình là đại công thần của đồ ngu ngốc này.
Bà sinh bốn đứa con trai cho nhà họ Tống mà còn chưa lên mặt như thế đâu.
Chị dâu cả Tống thấy mẹ chồng vẫn muốn đuổi người, nhìn qua thật sự không thèm để ý tới cháu trai bèn lập tức hoảng hốt.
Cô ta kéo anh cả Tống một cái, "Anh nói đi, anh có còn muốn ba mẹ con em nữa không?"
Anh cả Tống nặng nề nhìn chị dâu cả Tống, "Sao bây giờ cô lại biến thành như vậy? Trước đây cô không phải thế này, chẳng lẽ cô đều giả vờ sao?"
"Hơn nữa, trước đây cũng không phải tôi cầu xin cô gả cho tôi."
"Cô bị người nhà mẹ đẻ ép buộc phải gả cho một kẻ ngu si nên nhảy sông tự vẫn, đúng lúc tôi đi ngang qua nên cứu được, sau đó cô luôn tìm tôi nói muốn báo đáp, cuối cùng bảo tôi cưới cô, thế nên tôi mới bảo mẹ tới nhà cô cầu hôn."
"Ngay từ đầu nhà các người đã không đồng ý, cuối cùng nhà chúng tôi phải bỏ ra nhiều hơn gia đình tên ngốc kia năm mười đồng tiền sính lễ, lúc này bọn họ mới đồng ý để cô gả qua đây."
"Qua mấy năm sống những ngày yên ổn, những chuyện từng xảy ra đó cô đã quên rồi sao?"
Việc này tuy rằng anh chưa từng nói với ai, dù sao bị cô ta chủ động theo đuổi rồi quấn lấy, dần dần anh cũng thật sự thích.
Nhưng bây giờ nhìn dáng vẻ chẳng biết hối cải của cô ta, trái lại còn trách anh, trách mẹ anh, trách em gái anh, thực sự khiến anh thất vọng.