Nghe được những lời này của anh cả Tống, La Thu Cúc không thể tin được nhìn anh, sắc mặt tái nhợt, khóe môi cũng run rẩy, đột nhiên đầu óc mông lung không biết phải nói gì.
Cô ta không nghĩ tới anh vậy mà lại đem chuyện năm đó nói ra trước mặt mọi người, thế này thì mặt mũi cô ta phải để vào đâu.
Người trong thôn cũng không nghĩ tới còn có chuyện này, vẻ mặt của mọi người nhìn về phía La Thu Cúc đều mang theo vài phần khinh bỉ.
Mọi người đều biết, trước đây vốn dĩ Đường Phụng muốn để anh cả Tống cưới cô gái trong thôn, sau này không biết vì sao anh cả Tống lại cưới La Thu Cúc.
Cuối cùng còn tốn hai trăm đồng tiền sính lễ, đây chắc chắn thuộc hàng tiền mừng đắt giá ở các làng rồi.
Tất cả mọi người cho rằng anh cả Tống chủ động coi trọng La Thu Cúc cho nên mới cưới cô ta vào cửa, ai mà nghĩ chuyện lại là như vậy.
"Rõ ràng là cô quấn lấy đòi con cả tôi lấy cô, vậy mà còn không biết xấu hổ nói trước đây dù nó có cầu xin cô cùng không gả, vậy cô gả cho tên ngốc kia đi, cô còn quấn lấy con trai tôi làm gì?"
"Sao cô lại không biết xấu hổ thế chứ, cô đúng là một con bạch nhãn lang(1)." Đường Phụng thực sự bị tức chết rồi.
(1) Bạch nhãn lang ý chỉ đồ vong ân bội nghĩa.
Người trong thôn cũng chỉ trỏ, "Đúng vậy, La Thu Cúc lần này là cô làm sai rồi, ngày tháng tốt đẹp không muốn lại muốn ồn nào, quá đáng lắm."
"Nhà mẹ đẻ của cô năm đó đều muốn ép cô gả cho tên ngốc, cô còn chăm sóc như thế, đầu óc cô có vấn đề phải không?" Không ít người đều không nghĩ ra điểm ấy.
Chị dâu cả Tống khóc càng lớn hơn, từ sau khi gả cho anh cả Tống, cô ta chưa từng chịu uất ức như này.
Đối diện với sự chỉ trỏ của người trong thôn, cô ta quát lên một tiếng, "Liên quan gì tới các người?"
Những người này cũng là người bắt nạt kẻ yếu thôi, vừa nãy sao lại không dám nói tới người làm chủ thôn Tống Sở kia, bây giờ vậy mà lại nhìn chằm chằm cô ta, cái quái gì vậy.
Đường Phụng vỗ anh cả Tống một cái, "Thằng cả, đuổi người phụ nữ này về nhà mẹ đẻ đi, đừng làm mất mặt nơi này nữa."
Anh cả Tống gật đầu, mạnh mẽ lôi kéo chị dâu cả Tống rời khỏi đây, sau đó đi về phía cửa thôn.
Đường Phụng cảm thấy mất mặt, cũng không đứng ở bên ngoài quá lâu, kêu anh tư Tống trở về.
Chuyện này rất nhanh đã truyền đi khắp thôn, nhưng mà lần này mọi người đều nhất trí mắng La Thu Cúc, nhà họ Tống cưới được loại tai tinh quấy nhiễu gia đình này đúng là không may.
Nghe người nhà trở về, Tống Sở đã thức dậy rồi.
Vừa nhìn mẹ trầm mặc thì cô đã đoán ra là được đã xảy ra chuyện gì rồi, cô đi tới an ủi, "Mẹ, đừng tức giận, người như vậy không đáng đâu."
Đường Phụng nhìn con gái xinh đẹp tri kỉ, cơn tức cũng biến mất không ít, "Ừ, người đàn bà phá gia kia mà không hối lỗi cho tốt thì mẹ sẽ không cho cô ta quay về đâu."
Tống Sở hỏi anh tư Tống: "Vừa nãy đã xảy ra chuyện gì?"
Anh tư Tống đã đem chuyện chị dâu cả Tống chạy đi vừa khóc vừa chửi bới cô, cùng với tất cả những chuyện sau đó đều nói tổng thể một lần.
Tống Sở nhíu mày một cái, cô cũng không nghĩ tới thì ra anh cả cưới chị dâu cả lại còn có chuyện bất ngờ như vậy.
Cô càng không có lời nào để nói chị dâu cả Tống, đã từng thiếu chút nữa bị bán cho kẻ ngu si làm vợ, bị người nhà tùy tiện tẩy não là bắt đầu làm việc cho họ, thực sự là người đáng thương tất có chỗ đáng trách.
Gả qua đây sống những ngày sung sướng, bị nhà mẹ đẻ lừa dối, lại cảm thấy nhà mẹ đẻ tốt đẹp rồi bắt đầu cung cấp cho nhà mẹ đẻ, đã thế thì cứ cung cấp cả đời đi.
Cô nói với anh tư Tống: "Anh đi tới nhà cậu cả mượn cái xe đạp rồi đuổi theo, nếu không em sợ anh cả bị nhà họ La kia bắt nạt."
Anh tư Tống cũng hiểu được anh cả nhà mình quá đàng hoàng, không phải là đối thủ của nhà họ La cực phẩm kia, “Được, anh đi ngay đây.”