Trong thời đại này, người trong thôn sẽ không làm giấy hôn thú, hai bên mở tiệc rượu mừng là coi như đã kết hôn rồi.
Cũng vì vậy mà sau này khi những thanh niên tri thức trở về từ thành phố, mới có nhiều người vứt bỏ chồng con như vậy.
Tống Sở nói thế nhưng có rất nhiều người không hề biết đến khái niệm này.
"Không có giấy hôn thú nên không cần ly hôn sao?" Có người hỏi.
Tống Sở trả lời: "Theo lẽ thường, hai bên vợ chồng kết hôn phải lên thị trấn lĩnh giấy hôn thú, như vậy mới là vợ chồng hợp pháp."
"Anh cả của tôi và chị dâu không lên huyện để lĩnh giấy hôn thú nên không thể tính là vợ chồng hợp pháp, không được pháp luật bảo vệ, chỉ tính là quan hệ ở cùng nhau mà thôi. Bây giờ bên chúng tôi có ý muốn đơn phương tách ra nên không tồn tại chuyện ly hôn hay không."
"Trực tiếp tiễn đi là được." Ở thời đại này có rất ít vụ ly dị, nhưng cũng không phải là không có.
Mọi người nghe cô giải thích xong mới biết được hóa ra phải lĩnh giấy hôn thú mới được coi là vợ chồng hợp pháp.
"Vậy thì tiễn đi đi, không cần phải lên huyện để ly hôn." Các trưởng bối bên nhà họ Tống nhiệt tình giúp đỡ.
Nếu giữ lại người phụ nữ đanh đá như thế này thì thật sự làm nhơ nhuốc danh tiếng của thôn quá rồi.
La Thu Cúc cũng trợn tròn mắt, đây là lần đầu tiên cô ta biết được thì ra có thể làm như vậy.
Cô ta có hơi mơ hồ không biết phải làm sao bây giờ, cô ta không muốn bị tiễn về.
Đúng lúc này, vợ cậu tư La ở đằng sau kéo cô ta lại rồi thì thầm bên tai một câu.
Đôi mắt của La Thu Cúc sáng lên, cả người như tràn trề sức sống trở lại, cô ta nhìn Tống Sở rồi cười nhạt.
"Không có giấy hôn thú không tính là vợ chồng hợp pháp, vậy thì Tống Kiến Quân chính là lưu manh đùa giỡn tôi. Mấy người dám đưa tôi trở về, không đáp ứng điều kiện mà nhà tôi đã nói từ trước thì tôi sẽ đến cục công an báo cáo anh ta."
"..." Người trong thôn đều sợ ngây người bởi lời nói của cô ta.
Nếu như bị tố là lưu manh, nghiêm trọng thì phải bắn chết, người phụ nữ này cũng quá độc ác rồi.
Vẻ mặt La Thu Cúc lộ ra chút đắc ý, cảm thấy nhược điểm này càng dễ gây khó dễ hơn nhiều, may là Tống Sở đã chủ động đưa tới cửa.
Anh cả Tống ngẩng đầu nhìn cô ta, lần này không chỉ thất vọng mà còn cảm thấy hơi chết tâm.
Vừa rồi anh còn nghĩ sẽ đưa người về nhà mẹ đẻ, sau đó chu cấp cho cô ta ít tiền và lương thực, nhưng cô ta lại đâm mình một dao như vậy.
Tống Sở không chút bất ngờ vì biết La Thu Cúc sẽ nói như vậy. Cô nhìn ra được hai người em dâu đó có một bụng ý xấu, cô cố ý như vậy để nhằm thăm dò họ.
Cô muốn xem La Thu Cúc sẽ lựa chọn như thế này, vậy mà cô ta chọn cách đâm anh cả cô một đao.
"Cô tự nguyện cưới anh cả của tôi, không chỉ vậy còn đòi sính lễ đắt tiền, tổ chức tiệc rượu linh đình và sinh con, người trong cả thôn này có thể làm chứng. Cái này không thể tính là lưu manh bỡn cợt được, làm quá lên mà lại không có chút kiến thức pháp luật nào, cô lên thành phố kiện cáo đi, nhà của chúng tôi không sợ."
Tống Sở cười như có như không, đưa mắt nhìn hai người em dâu của La Thu Cúc: "Trước đây cha mẹ của cô và hai người em trai của mình kết hôn cũng không lĩnh giấy hôn thú. Vậy nên nếu anh cả của tôi là lưu manh thì hai người em trai và cha cô cũng là lưu manh, bắt tới cục công an cùng nhau là được rồi."
"Hơn nữa theo lời của cô nói, vậy thì tất cả đàn ông trong thôn chúng tôi đều là lưu manh, cô có muốn kiện cáo cùng nhau luôn không?"
Những người đàn ông tới xem náo nhiệt: "..."
Nếu thật sự để cho La Thu Cúc đi kiện thì chẳng phải bọn họ đều trở thành lưu manh sao.
"Đúng vậy, chúng tôi và anh cả Tống có thể làm chứng. Cô tự nguyện gả sang đây, còn nhận sính lễ, không hề dính dáng gì đến chuyện lưu manh cả."
"Đúng thế, cô muốn kiện anh cả Tống thì phải bắt ba người cha và em trai của cô lại trước." Mỗi một người trong thôn đều tức giận nói.
"..." Người nhà họ La rất bối rối, các cô chỉ muốn uy hiếp gây khó dễ cho nhà họ Tống nhưng lại quên mất người nhà của các cô bên đây cũng không lĩnh giấy hôn thú.
Trong giây lát, bọn họ đột nhiên không biết phải nói gì mới được.