Trưởng bối nhà họ Tống cảm thấy làm loạn đến nhường này quá khó coi rồi, bèn nói với Đường Dân rằng: "Đuổi tất cả người về thôn nhà họ La đi, cô con dâu có phúc như thế này, nhà họ Tống chúng ta không kham nổi, sau này không được về thôn nữa."
Đường Dân vừa định đồng ý thì Tống Sở lại mở lời trước: "Trước đó thì không muốn bị đuổi về thôn nhà họ La, vừa nãy cháu đã bảo người đi báo án rồi, bây giờ bọn họ đừng nghĩ đến chuyện rời đi, đợi đồng chí cảnh sát đến rồi nói tiếp."
Trước khi rời xưởng ép dầu, cô đã nhờ anh họ Đường Hữu Hoa nhanh chóng đạp xe đến thị trấn để báo cảnh sát rồi.
"A!" Không chỉ người nhà họ La ngây ngẩn cả người mà mọi người trong thôn cũng vậy.
Dựa theo cách nói khi nãy, La Thu Cúc đi kiện cáo anh cả Tống thì chắc chắn không thành lập tội lưu manh được, cô ta cũng sẽ không dám đi kiện, sao vị bá chủ của thôn này lại muốn báo án rồi?
Tống Sở nhìn về phía người nhà họ La, cười nhạt nói: "Bây giờ không phải là các người muốn kiện chúng tôi, mà là tôi muốn kiện các người."
"Kiện các người và những tên du côn này vì muốn giở trò lưu manh với tôi."
"Kiện các người vì vô lý đến trước cửa cầm đầu gây chuyện, cũng vì chuyện muốn vào làm ở khu nuôi dưỡng mà uy hiếp và bạo lực người nhà của tôi, đây chính là phạm tội."
Tiếp đến cô hỏi người trong thôn: "Vừa rồi mấy người này muốn động tay động chân với tôi, còn muốn bạo lực để uy hiếp nhà chúng tôi đồng ý chuyện cho vào làm ở khu nuôi dưỡng, mọi người đều thấy chứ?"
"Lát nữa đồng chí cảnh sát đến, mọi người hãy hỗ trợ làm chúng giúp."
Cô lại bổ sung thêm một câu: "Không thì chờ đến lúc chúng ta tiễn La Thu Cúc trở về, mấy ngày nữa nhà họ La lại dẫn người đến làm loạn, mọi người sẽ cảm thấy thôn chúng ta dễ bắt nạt. Vậy nên nhà tôi tuyệt đối sẽ không để như vậy, càng không thể để cho người trong thôn mất mặt, không để cho người ngoài cảm thấy thôn chúng ta nhu nhược."
Chỉ có như vậy mới có thể giải quyết vấn đề, bằng không thì mặc dù không cần phải ly hôn nhưng anh cả và La Thu Cúc cũng xem như vợ chồng, tiễn cô ta trở về rồi nhưng bọn họ vẫn có thể dẫn người tới làm loạn như trước, phiền phức vô cùng.
Cảnh sát sẽ bắt tất cả mấy người này đi, đám người cậu tư La đã phạm pháp nên sẽ bị giam lại.
Nhà họ La sẽ phải cầu xin các cô, nhà cô có thể viết một bức thỏa thuận chia tay, giành được quyền nuôi dưỡng con cái, bảo người nhà họ La phải ấn dấu vân tay vào rồi đưa một bản đến cục cảnh sát để lưu lại bản thỏa thuận cuối cùng.
Như vậy thì người nhà họ La sẽ không dám đến làm loạn nữa nếu không muốn vào cục cảnh sát, có thỏa thuận chia tay thì La Thu Cúc sẽ không còn tư cách về lại nhà của cô nữa rồi.
Sau này nếu như anh cả của cô tái hôn thì sẽ không còn chút quan hệ nào với La Thu Cúc nữa.
Người trong thôn đều sợ đến nỗi ngây người, không ngờ rằng Tống Sở sẽ làm lớn như vậy.
Người có kiến thức đúng là khác biệt thật, rất kiêu ngạo!
"Có thấy, toàn thôn chúng ta sẽ làm chứng cho cô." Đường Khánh dẫn đầu đám người mở lời.
Những thôn dân khác cũng rối rít nói: "Đúng đúng, chúng tôi đều đã thấy, mấy người này giở thói lưu manh côn đồ, người nhà họ La đã dùng bạo lực uy hiếp."
Về chuyện có những người bị Tống Sở đánh đến nỗi nằm sấp mặt như vậy, bọn họ dứt khoát ngó lơ, chỉ làm chứng việc mấy người này tới làm loạn là được rồi.
Hơn nữa Tống Sở nói rất đúng, người nhà họ La dám dẫn người đến thôn bọn họ gây chuyện. Nếu không cứng rắn một chút thì sợ là bên ngoài sẽ coi thường thôn Hạ Bá bọn họ đấy chứ?
Muốn làm vậy sao, không có cửa đâu, bọn họ không đồng ý.
Bây giờ mọi người đều rất sợ cục cảnh sát, người nhà họ La không ngờ Tống Sở đã nhờ người đến cục cảnh sát báo án rồi, ai nấy đều bị hù dọa.
Vài tên cao to vạm vỡ còn cảm thấy đau nhức cả người cũng bị dọa, tuy khi nãy bọn họ không muốn giở trò lưu manh nhưng mà họ đã tự mình kéo Tống Sở rồi. Có người trong thôn làm chứng, cứng rắn nói một chút thì có thể thành lập tội danh côn đồ.
"Nhanh, chạy mau!" Mấy người này vừa đứng lên đã nghĩ đến chuyện chạy đi.
Lần này không cần đến Tống Sở, anh hai Tống và anh tư Tống dẫn người trong thôn vây quanh bọn họ, không cho phép rời đi.