Mấy tên cao to vị vây lại, ban đầu còn muốn hung hăng một chút để khiến người trong thôn tránh ra.
Tống Sở hờ hững mở miệng nói: "Các người đi thử xem, xem tôi có chặt đứt chân của các người hay không. Các người là lưu manh côn đồ, đợi đồng chí cảnh sát đến, tôi đây cũng chỉ là tự vệ, không phạm pháp."
"..." Mấy tên ban đầu đã xắn tay áo muốn ngang ngược một chút xoay người lại nhìn Tống Sở.
Người phụ nữ này là ma quỷ sao?
Nhưng bọn họ cũng không dám hung hăng chạy đi nữa, ai đời lại không thể đánh lại một người phụ nữ trông xinh đẹp như hoa này được chứ, hôm nay đúng là trắc trở mà.
Bởi vì sợ Tống Sở, cũng không thể trêu vào nên chỉ có thể đứng đờ người tại chỗ.
Trước đây, bọn họ đã làm không ít chuyện như thế này. Hơn nữa còn chiếm tiện nghi rất nhiều cô gái, chỉ cần tùy ý đe dọa một chút thì những cô gái kia đều sẽ im lặng chịu thua thiệt.
Ai mà ngờ được hôm nay lại đụng phải một người phụ nữ vừa biết đánh nhau vừa cay độc, thất sách, quá thất sách.
Trong lòng bọn họ cũng hận cậu tư La, người phụ nữ này có thể đánh nhau như thế mà cậu tư La lại bảo bọn họ đến gây chuyện. Bây giờ đã bị rơi vào hố rồi, cũng không biết tối nay vào cục cảnh sát sẽ ra sao nữa.
Sau này khi ra khỏi cục cảnh sát, bọn họ cần phải chặt đứt chân của cậu tư La mới được.
Người nhà họ La nghe Tống Sở nói đã báo cảnh sát nên trong lòng cũng hoảng sợ.
Cậu tư La cũng phát hiện Tống Sở này chính là một đóa hoa có gai đầy ngang ngược, quá thâm độc.
Anh ta đứng lên, đẩy La Thu Cúc vẫn còn đang sững sờ: "Chị, chúng ta về trước đi."
Anh ta tìm người đến nhưng ai cũng đần độn, bị Tống Sở chỉnh đến độ không dám lên tiếng. Lúc này anh ta cũng rất sợ, anh ta không muốn vào cục cảnh sát.
Bà La cũng phản ứng lại, nhéo La Thu Cúc một cái: "Nhanh nói với nhà mẹ chồng con một chút, chúng ta không cố ý nên hãy thả chúng ta đi trước."
Vốn dĩ ngày hôm nay bọn họ muốn qua đây để chiếm hời, ai ngờ không chỉ không chiếm được mà còn gây náo loạn.
Nếu cảnh sát đến, có người của thôn Hạ Bá làm chứng thì con trai bà ta thật sự sẽ bị tóm đi.
La Thu Cúc cũng nghĩ đến điều này, trong lòng âm thầm oán hận, nhưng vì em trai của mình cô ta không thể không cúi đầu.
Cô ta nhắm mắt tiến lên, nhìn Tống Sở rồi ngượng ngùng nói: "Sở Sở, đều là hiểu lầm cả. Người một nhà mà làm ầm lên tới đồn cảnh sát thì không tốt lắm, còn mất mặt nữa, chúng ta định sẽ như vậy sao?"
Tống Sở cười giễu cợt một tiếng: "Cô sai rồi, người mất mặt là các cô không phải tôi. Hơn nữa tôi cảm thấy báo cảnh sát mới là biện pháp giải quyết tốt nhất."
"Các người tới uy hiếp tôi cả ngày, tôi cũng sợ, sợ các người lại đến trả thù tôi và người nhà của tôi, vậy nên tôi chỉ có thể tin tưởng đồng chí cảnh sát."
Người nhà họ La: "..."
Người trong thôn: "..."
Dáng vẻ này của cô trông có sợ chỗ nào đâu chứ?
Còn mấy tên cao to nằm xuống đất đó nữa, sau này nhà họ La dám tìm ai tới cửa làm loạn nữa, đó chẳng phải là muốn bị đánh nữa sao?
Giả tạo quá rồi đó!
Mấy tên cao to vạm vỡ kia cũng rụt cổ lại, người phụ nữ này không chỉ đánh nhau được mà còn có tâm cơ, bọn họ rất phiền não.
La Thu Cúc thấy Tống Sở có vẻ mặt như vậy, đành phải đổi mục tiêu.
Cô ta đi tới đứng trước mắt anh cả Tống ở bên cạnh, ra vẻ đáng thương kéo tay áo anh.
Ít khi cô ta ăn nói khép nép như vậy: "Kiến Quân em sai rồi, em trai của em không cố ý, anh để bọn họ rời đi được không."
Anh cả Tống nghe xong những lời này, nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của cô ta. Anh chẳng những không có chút thương xót mà còn cảm thấy rùng mình, cảm giác như trái tim mình lạnh buốt.
Bình thường cô ta hay đối xử hung hăng với anh, bây giờ vì mẹ vì anh em trong nhà, cô ta lại có thể ăn nói khép nép như thế trước mặt mọi người.
Nhưng mà anh đã không còn giống lúc trước nữa, được dỗ dành sẽ tha thứ.
Ít khi anh mạnh mẽ đưa tay đẩy cô ta ra: "Mắt tôi không mù, mấy người có cố ý hay không, tôi đều thấy cả."