Điều bọn họ nói là động tay động chân, không sai.
Còn chuyện những người này bị Tống Sở đánh nằm sấp, bọn họ kiên quyết không nhắc đến.
Người trong thôn năm mồm mười miệng nói ào lên, đều là chỉ trích nhà họ La và mấy tên cao to vạm vỡ.
Hai công an vốn nghiêng về phía người bị hại Tống Sở này, cũng không cho rằng cô nhu mì như vậy có thể đánh mấy tên cao to vạm vỡ bò sấp, rõ ràng chính là bọn họ muốn thoát tội, mới muốn vu cáo ngược nữ đồng chí người ta.
Người của nhà họ La cũng vội vàng bước ra giải thích, nhưng hai công an càng tin lời nhiều thôn dân như vậy.
“Đi thôi, về cục công an với chúng tôi trước.” Hai công an tiếng lên đeo còng tay cho mấy tên cao to vạm vỡ và cậu tư La.
Bà La thấy thế bắt đầu khóc lóc om sòm lên, nhưng chiêu này rõ ràng không có tác dụng, lại bị cảnh cáo nếu còn như vậy, sẽ cùng bắt bà ta lại, bà ta đây là gây cản trở công vụ, bà ta không dám làm ầm ĩ nữa.
Nhiều người như vậy trở về, đương nhiên xe jeep sẽ không đủ chỗ.
Tống Sở bảo người trong thôn lái máy cày chở người đến cục công an ở phố huyện.
Bởi vì cô là người bị hại, cho nên cũng phải cùng đi ghi chép lời khai.
Hoắc Khải cười nói: “Cô ngồi xe của tôi đi.”
Anh ấy tùy ý liếc mắt một vòng, đột nhiên nhìn thấy Cố Việt tướng mạo phong độ, vô cùng dễ nhận thấy đứng sau đám người, tức khắc ngẩn người.
Cố Việt nhìn thấy Hoắc Khải cũng rất bất ngờ, trong nháy mắt hai người trao đổi một ánh mắt.
Tinh thần lực và năng lực quan sát của Tống Sở không phải là nhạy cảm bình thường, phát hiện Hoắc Khải nhìn về phía Cố Việt, trước tiên hai người kinh ngạc, sau đó còn đối mắt, đã biết bọn họ quen biết nhau.
Vì vậy cô vẫy tay với Cố Việt: “Thanh niên tri thức Cố, một mình tôi sợ đến cục công an, anh đi cùng tôi đi.”
Dù sao lúc trước cô cũng thường quấn lấy Cố Việt, người trong thôn nhiều nhất cũng đã đồn thổi lời ong tiếng ve, sẽ không cảm thấy kỳ lạ bao nhiêu.
Cô không biết, bây giờ người trong thôn đã không còn nói lời ong tiếng ve của cô và Cố Việt nữa, trái lại muốn tác hợp cho bọn họ.
Trước tiên Cố Việt ngẩn ra, hơi bất ngờ vì Tống Sở gọi anh đi cùng, đợi sau khi đối diện với con ngươi cười như không cười của cô, trong nháy mắt anh đã hiểu ra.
Anh và Hoắc Khải trao đổi ánh mắt đã bị cô phát hiện, người phụ nữ này quá thông minh rồi.
Anh đi ra khỏi đám người, trên mặt mang theo nụ cười nho nhã: “Được, vậy tôi đi cùng cô vậy.”
Đường Dân vốn muốn đi cùng, nhưng thấy cháu gái không chỉ quen biết sĩ quan lái xe đến, còn gọi thanh niên tri thức Cố, nghĩ lại cũng sẽ không bị xảy ra chuyện gì, lúc này mới không đi theo.
Đường Phụng cũng muốn đi cùng con gái, nhưng thấy con gái gọi thanh niên tri thức Cố, lập tức lộ ra vẻ mặt mẹ hiểu, không còn muốn đi theo nữa.
Người trong thôn cũng làm vẻ mặt chúng tôi hiểu, xem ra thanh niên tri thức Cố không thoát khỏi miệng hùm của đầu gấu thôn Tống rồi.
Vì để các bé trai trong thôn không gặp họa, thanh niên tri thức Cố chịu hy sinh đi.
Hai công an sợ đám người cao to vạm vỡ chạy, bèn ngồi lên máy cày áp giải bọn họ.
Tống Sở và Cố Việt thì lên xe jeep Hoắc Khải lái đến, nhanh chóng rời khỏi thôn.
Đợi sau khi bọn họ đi, người trong thôn lại bàn luận.
“Sở Sở của chúng ta thật giỏi, cô ấy còn quen sĩ quan lái xe kia nữa.”
“Đó là đương nhiên, bây giờ ai trong thôn chúng ta có bản lĩnh như Sở Sở?”
“Nhà họ La sợ là thảm rồi, nói không chừng cậu tư La phải ngồi tù.”
“Đáng đời, ai bảo bọn họ đến gây chuyện, thật sự xem nhà ông Tống chúng ta là người dễ bắt nạt à?”
Sau khi biết Tống Sở làm sao giải quyết nhà họ La và mấy tên cao to vạm vỡ, giả vờ làm người bị hại trước mặt công an, và còn chuyện quen biết sĩ quan Hoắc Khải này, người cả thôn thật sự phục cô rồi.