Ở phía bên kia, ba người Tống Sở ở trên xe cũng bắt đầu lên tiếng.
Hoắc Khải vừa lái xe vừa nói với Cố Việt: “Tiểu Cố, không ngờ lại gặp được cậu ở đây.”
Cố Việt khẽ cười nói: “Anh họ, em cũng không ngờ anh biết nơi này.”
Hoắc Khải là cháu trai của gia đình anh trai bà nội anh, khi còn nhỏ bọn họ có quan hệ rất tốt, sau này anh họ đi làm lính nên gần đây cũng ít liên lạc hơn.
Sau khi trong nhà gặp chuyện không may, gia đình nhà chú bên nội không hề xa lánh gia đình bọn họ mà còn giúp đỡ chút ít.
Sau này tình hình gia đình bọn họ nghiêm trọng hơn, anh sợ liên lụy đến nhà chú bên nội nên đã lựa chọn về nông thôn để cắt đứt liên lạc với đối phương.
Ban đầu anh còn muốn sau này trở về sẽ liên lạc lại, không ngờ rằng sẽ gặp anh họ ở trong thôn.
Hoắc Khải có chút bất đắc dĩ, nói: “Trước đây tình huống trong nhà không ổn định mấy, gia đình đã nghĩ đến chuyện cho em đến một nơi hẻo lánh để tránh một chút.”
“Đúng lúc Thịnh Thanh Dương bị chuyển công tác đến đây làm phó huyện trưởng nên em đi theo cùng.”
Cố Việt quen biết Thịnh Thanh Dương, dẫu sao trước đây bọn họ cũng là người trong cuộc. Nhưng vì đối phương lớn hơn anh vài tuổi nên quan hệ cũng bình thường.
“Nơi đây rất tốt, có lẽ các cậu tôi luyện mấy năm là trở về được rồi.”
Hoắc Khải suy nghĩ một chút, hỏi: “Sao lúc đó cậu không nói tiếng nào đã báo danh làm thanh niên tri thức rồi vậy? Ông nội nhờ quan hệ nhưng vẫn không tra được tình hình của cậu.”
Lúc đó, Cố Việt có để lại một bức thư nói rằng muốn đến nông thôn để làm thanh niên tri thức nhưng không nói cụ thể nơi mình đi.
Trong nhà cũng biết Cố Việt sợ liên lụy đến bọn họ nhưng vẫn không khỏi lo lắng.
Cố Việt không hề giấu giếm: “Bởi vì ông nội đang ở thôn Hạ Bá, nhờ vào chút quan hệ của ông ấy nên lúc đó em mới được đưa đến đây làm thanh niên tri thức. Vì sợ có một số người biết nên mới giấu tin tức và thân phận, thế nên chú ông nội mới không tra ra được.”
Hoắc Khải kinh ngạc: “Hả, ông dượng ở thôn Hạ Bá sao?”
Năm đó, ông dượng điều cán bộ xuống cơ sở rèn luyện khá bí mật nên nhà bọn họ cũng không biết.
Sau đó, anh ấy mơ hồ liếc mắt nhìn về phía Tống Sở: “Khụ khụ, chúng ta nói cái này có được không?”
Cố Việt biết ý tứ của anh ấy: “Không sao, cô ấy biết ông nội em làm ở chuồng bò.”
Hoắc Khải sửng sốt, em họ đã từng được không ít cô gái mến mộ, mức độ được nữ sinh hoan nghênh cũng ngang bằng Thịnh Thanh Dương.
Nhưng mà người em họ này không giống với Thịnh Thanh Dương, anh là kiểu người kiêu căng lạnh nhạt, cho tới bây giờ vẫn không hề để ý gì đến nữ sinh khác cả.
Lần này anh ấy phát hiện em họ đã thay đổi rất nhiều, trông ôn nhuận như ngọc và lịch sự nhã nhặn hơn, cũng biết kiềm chế hơn nhiều, khó mà tưởng tượng được anh từng là một cậu thiếu niên kiêu căng khó thuần như vậy.
Bây giờ nhìn mới thấy có vẻ quan hệ giữa anh và Tống Sở không tệ lắm.
“Hai người có quan hệ thế nào vậy?” Sao mà em họ lại nói cả chuyện ông dượng cho Tống Sở vậy chứ.
Cố Việt và Tống Sở đồng thanh đáp: “Quan hệ đồng chí.”
“...” Hoắc Khải cảm thấy mục đích của lời giải thích này là để che giấu.
Anh ấy vội ho một tiếng: “Hai ngày nữa anh đi thăm ông dượng.”
Cố Việt không từ chối: “Được.”
“Anh họ, sao hôm nay anh lại đến thôn Hạ Bá vậy?” Anh hỏi.
Hoắc Khải trả lời: “Bây giờ anh đang công tác ở bộ phận vũ trang, bên cục cảnh sát có vụ án mời tụi anh sang đây giúp đỡ. Ngày hôm nay vừa bàn xong chuyện, đi ra thì thấy người thôn các cậu báo án.”
“Nghe anh ấy nói có vẻ rất gấp gáp, anh thấy đạp xe quá chậm nên mới lái xe đưa bọn về thôn, ai ngờ gặp được các cậu.”
Cũng may anh ấy nảy sinh lòng tốt trong chốc lát nên mới lái xe đến thôn Hạ Bá, không thì cũng không biết lúc nào mới gặp lại em họ được.
Cố Việt gật đầu: “Hóa ra là vậy, đây cũng là duyên phận.”
Anh họ công tác ở thị trấn của quận, sau này bọn họ có thể thường xuyên liên lạc với nhau, cũng sẽ không bị người ta nhìn chằm chằm như lúc ở thành phố nữa, anh cảm thấy rất vui mừng.