Cố Việt lập tức nghĩ đến một vấn đề: “Các anh quen biết như thế nào vậy?”
Anh ấy còn nhớ rõ Tống Sở và anh họ cô vừa gặp mặt chào hỏi anh ấy thì bọn họ quen biết nhau.
Hoắc Khải hỏi Tống Sở: “Đồng chí Tống, ngày đó đã xảy ra chuyện gì, cô không ngại thì nói với cậu ấy đi?”
Tống Sở thoải mái nhún vai: “Anh ấy biết tôi là kiểu người gì, anh cứ nói đi.”
Trong lòng Hoắc Khải thầm đánh giá lời nói này, cảm thấy quan hệ giữa hai người không bình thường.
Anh ấy cười cười rồi nói lại chuyện ngày đó một lần nữa, sau đó liếc nhìn Tống Sở đầy ẩn ý: “Mấy tên cao to ngày hôm đó, cô đánh không ít nhỉ?”
Nghe mấy người kia nói, hai vị cảnh sát còn không chịu tin. Nhưng anh ấy thì có, ai bảo anh ấy tận mắt nhìn thấy cảnh cô gái này xuất chiêu chứ.
Bằng không nhìn vào vóc người và khí chất này, ai cũng không ngờ được rằng cô mạnh mẽ đến vậy.
Tống Sở cong môi cười: “Bọn họ là lưu manh côn đồ, không thể để cho tôi tự vệ sao?”
Đây chính là thừa nhận, Hoắc khải nghĩ rằng quả nhiên cô đã đánh người bị thương, kỹ năng sinh tồn rất mạnh mẽ: “Tự vệ rất tốt, những người đó đáng bị đánh.”
Tống Sở cười híp mắt nói: “Đồng chí Hoắc đúng là một người chính trực.”
“Cô muốn xử lý mấy tên kia như thế nào?” Hoắc Khải hỏi.
Mặc dù anh ấy không làm ở cục cảnh sát nhưng lời nói vẫn có sức ảnh hưởng nhất định.
Tống Sở không do dự nói: “Mấy tên kia vừa nhìn đã biết không phải người tốt, chắc chắn bình thường giở không ít trò lưu manh. Chỉ vì trông họ khá hung hăng nên có lẽ những cô gái bị bắt nạt không dám kiện cáo, vậy nên tôi cảm thấy có lẽ phải trừng phạt nghiêm khắc.”
Lúc trước mấy tên đó từng nhìn anh ấy một cách đầy gian xảo, vừa nhìn đã biết bọn họ đều là tay lão luyện. Khi ấy có rất nhiều người ở đó, nếu không thì nhất định bọn họ sẽ táy máy tay chân ngay.
Hơn nữa, nhìn tướng mạo là thấy bọn họ đều rất độc ác hung hăng, không biết thả ở bên ngoài sẽ gây tai họa cho bao nhiêu người nữa, giam lại vẫn tốt hơn.
Hoắc Khải hiểu ý của Tống Sở, gật đầu đáp: “Dùng bạo lực uy hiếp cộng thêm việc lưu manh côn đồ, đủ để bọn họ chịu một vố rồi.”
“Người nhà họ La thì sao?” Anh ấy hỏi tiếp.
Tống Sở suy nghĩ một chút: “Trước hết nhốt cậu tư La mấy ngày, sau đó phải khiến cho người nhà họ La chủ động tới cầu xin nhà chúng tôi để thỏa thuận…”
Cô nói hết suy tính của mình ra một lần.
Cái loại bắt nạt kẻ yếu như nhà họ La này, cô cũng không để ở trong lòng gì, mục đích chủ yếu là muốn yên bình suốt đời.
Hoắc Khải là người thông minh: “Tôi biết rồi.”
Đoàn người đi đến cục cảnh sát, Tống Sở thân là người bị hại nên ở lại lấy khẩu cung. Cố Việt cũng ghi âm một phần người làm chứng.
Một vài tên cao to vạm vỡ vẫn không ngừng cãi lại, một mực bảo rằng Tống Sở đả thương bọn họ.
Sau đó, Tống Sở chủ động bảo bên pháp y kiểm tra vết thương cho bọn họ. Kết quả không cần nói cũng biết, trên người bọn họ không hề có dấu vết thương tích gì, vết bầm xanh đen trên ngực gì đó căn bản không hề tồn tại.
Nếu Tống Sở đã bảo Đường Hữu Hoa đến báo án thì đương nhiên sẽ không để lại nhược điểm. Cô biết rõ cách hạ thủ mà không lưu lại vết tích.
Kết quả này cũng khiến mấy tên cao to hoàn toàn ngây người. Bọn họ lại càng thêm sợ hãi Tống Sở. Người phụ nữ này chính là ma quỷ, bây giờ toàn thân bọn họ vẫn còn thấy đau nhức nhưng lại không kiểm tra được vết thương.
Kết quả kiểm tra vết thương cộng thêm việc Tống Sở chỉ ra và xác nhận, còn có thôn dân cũng như Cố Việt làm chứng, mấy người này cãi làm sao cũng đều vô dụng, bị giam lại cả.
Vì chủ động tụ tập người đến để gây chuyện, tiến hành cưỡng bức bạo lực với người bị hại nên cậu tư La cũng bị nhốt giống vậy.
Hai vị của cục cảnh sát còn cam đoan với Tống Sở rằng tuyệt đối sẽ truy cứu trách nhiệm tội phạm không tuân thủ pháp luật, cô cứ thoải mái không cần phải sợ.
Tống Sở thể hiện dáng vẻ cảm kích.
Hoắc Khải cảm thấy hơi ê răng, không biết tương lai nếu hai vị đồng chí này thấy được cảnh Tống Sở đánh người sẽ lộ ra biểu cảm gì, không hiểu sao anh ấy lại cảm thấy có chút mong đợi!