Ông Lộ sinh ra một lòng yêu tài năng, "Cháu có hiểu rõ trung y không?"
"Văn hóa trung y rất bác đại tinh thâm, cháu tìm hiểu một chút, thế nhưng không nhiều lắm." Trước đây Tống Sở đã nghĩ tới việc học trung y, nhưng chờ tới lúc cô có thời gian rảnh thì tận thế đã tới rồi.
Tâm tư ông Lộ tâm tư khẽ động, "Vậy cháu muốn học không?"
"Nếu như có cơ hội, cháu vẫn muốn học." Tống Sở nói đúng sự thật, nếu có thể học được cách khám bệnh, vậy có thể nắm giữ dược lý và bệnh lý tốt hơn, biết đâu có thể khiến khả năng chế thuốc vẫn luôn kẹt ở cổ chai của cô đột phá.
Trong mắt của ông Lộ hiện lên vài phần hòa ái, "Nếu như muốn học, lúc cháu rảnh có thể qua đây, chú có thể dạy cháu, coi như báo đáp ơn cứu mạng lúc trước của cháu."
Báo đáp ân cứu mạng là một chuyện, cảm thấy Tống Sở là một mầm non tốt đẻ học trung y cũng là một chuyện.
Gương mặt của Tống Sở lộ ra vẻ vui mừng, "Được, cháu học."
Triệu Địa có ấn tượng vô cùng tốt về Tống Sở, vì vậy nói: "Tiểu đồng chí, cháu theo ông Lộ học trung y tuyệt đối không sai đâu, ông ấy chính là viện trưởng viện trung y đứng đầu kinh đô đấy, danh thủ quốc gia rất nổi tiếng."
Chỉ tiếc bị con rể tố cáo, nếu không thì sao lại rơi vào tình cảnh này chứ.
Tống Sở không nghĩ tới ông Lộ lợi hại như vậy, cười nói: "Thì ra thầy lại lợi hại như vậy."
Cô nói như vậy, cũng thể hiện việc cô muốn nhận ông Lộ làm thầy.
Ở trong nhận thức của cô, người ta nhất định sẽ dạy cô tận tụy, cô đương nhiên phải tôn đối phương làm thầy, hơn nữa những giáo viên cấp quốc gia khác tuyệt đối có thể để cô nhận được lợi ích không nhỏ.
Thần sắc của ông Lộ có chút ảm đạm mà vẫy vẫy tay, "Đều là chuyện đã từng rồi."
"Cháu lén gọi chú là thầy cũng chẳng sao, những khi có người ngoài thì không được nói ra quan hệ của chúng ta, càng không thể nhận chú làm thầy." Ông ấy nhấn mạnh với Tống Sở.
Ông ấy muốn dạy Tống Sở, hoàn toàn là bởi vì nhìn trúng thiên phú của cô, cũng không hy vọng việc truyền thừa nền trung y sẽ bị chặt đứt ở trong tay mình.
Dù sao thân phận của ông ấy bây giờ là vấn đề rất lớn, hiện tại trung y còn bị không ít người coi là "Tứ cũ", thành đối tượng bị thanh trừ, ông không muốn hại Tống Sở.
Tống Sở khẽ cười nói: “Chú đồng ý dạy cháu kiến thức thì đã là thầy của cháu rồi, chú không cần lo lắng những thứ khác, cháu tự có chừng mực."
Cô chắc chắn sẽ không đi ra ngoài trắng trợn nói mình học trung y với ông Lộ, chừng hai năm nữa cô tin thầy có thể sửa lại án xử sai, lúc đó cô có thể quang minh chính đại theo học rồi.
Ông Lộ mỉm cười gật đầu: "Chú tin cháu có thể học thành tài, sau này có thời gian thì cháu cứ lén tới đây."
"Được!" Tống Sở đồng ý.
Một ông cụ nhìn có vẻ gầy gò mà trước đây Tống Sở chưa từng nhìn thấy đột nhiên lại nhìn cô rồi hỏi: "Cháu thích bộ môn điều chế thuốc à?"
Tống Sở gật đầu mỉm cười: "Vâng, đây là bộ môn cháu thích nhất."
Cũng bởi vì là thích nhất, học hành và tập trung cũng dụng tâm nhất, sau khi tốt nghiệp cô rồi tiến vào Viện nghiên cứu dược phẩm sinh học, còn vài lần đoạt được giải thưởng về phương diện dược phẩm sinh học.
Nét mặt của ông cụ ôn hòa mà nói: "Cháu hiểu biết thế nào về phương diện này, có thể nói với chú được không?"
Tống Sở nghe ông ấy nói như vậy, nhiều ít gì cũng đoán được thân phận của đối phương, sau đó tự tin nói, "Được, cháu đối với việc điều chế thuốc. . ."
Vẻ kinh ngạc trên mặt ông lão càng ngày càng đậm, cuối cùng còn mang theo vài phần kích động, ông ấy lại hỏi thêm không ít vấn đề.
Chờ sau khi Tống Sở nói xong, trong mắt ông ấy vẫn là vẻ kích động đó, "Cháu có đồng ý theo chú học điều chế thuốc không? Chú đã từng là giáo sư khoa sinh vật học của Hoa Đại, nhân vật chủ chốt về phương diện điều chế thuốc."
Tuy rằng bị người khác hại phải ở chỗ này, nhưng ông ấy lại không muốn từ bỏ ngành nghề của mình, mong muốn có thể bồi dưỡng nhân tài về phương diện này cho quốc gia, dù sao hiện tại phương diện này thật sự rất yếu kém.
Tống Sở vậy mà thông qua tự học lại có thể hiểu biết được nhiều kiến thức như vậy, hơn nữa năng lực lĩnh ngộ của cô quả thực chính là thiên tài được sinh ra vì chuyên ngành điều chế thuốc.