Tống Sở tuy rằng cũng đã có phán đoán về thân phận của ông ấy nhưng mà lại không nghĩ rằng ông ấy lại là giáo sư của Hoa Đại.
"Được ạ, cháu đồng ý theo chú học hỏi ạ."
Đúng lúc có thể làm cơ sở cho việc học tập dược phẩm sinh học, lúc muốn nghiên cứu chế tạo một loại thuốc gì đó, cũng sẽ không có người hoài nghi.
Tuy rằng tri thức kỹ thuật của cô dẫn đầu, thế nhưng kinh nghiệm của thế hệ trước cũng rất quý giá
Ông Ngụy nghe Tống Sở đồng ý, thần sắc trong đôi mắt càng thêm hòa ái, "Vậy lúc nào rảnh cháu lén tới đây, cũng đừng nói chuyện này ra bên ngoài."
Tống Sở gật đầu, "Vâng ạ!"
Bên này vừa nói xong, ba người Cố Việt cũng từ chỗ chuồng trâu bên kia đi ra.
Ông Cố cười hỏi: "Cháu vừa nghe mọi người nói tới thầy giáo gì đó?"
Triệu Địa trả lời: "Ông Lộ và Ông Ngụy muốn dạy đồng chí Tiểu Tống trung y và chế thuốc, sau này sẽ là thầy giáo của tiểu đồng chí."
Ông Cố sửng sốt một lát, hiển nhiên là vì khá ngạc nhiên.
Ông Lộ nhận Tống Sở làm trò thì còn có thể chấp nhận, nhưng ông Ngụy nói thật lại khiến ông ấy kinh ngạc, dù sao tính tình làm việc của vị này rất nghiêm cẩn, trước đây lúc làm giáo sư ở Hoa Đại cũng chưa từng nhận học sinh.
Chuyện này có thể nói rõ một chuyện, trên phương diện điều chế thuốc, thiên phú của Tống Sở đã được ông Ngụy nhìn trúng.
Cô bé này quả nhiên không tồi.
"Ha ha, vậy cháu chúc mừng hai ông trước." Anh ôm quyền.
Ông Lộ và ông Ngụy đều cười gật đầu, tiếp nhận lời chúc mừng của anh.
Tiếp sau đó Tống Sở bèn dẫn hai người rời khỏi chuồng trâu, nếu như ở lại quá lâu, cũng sợ sẽ thu hút sự hoài nghi của những người bất lương có ý đồ xấu.
Ba người mới vừa đi khỏi chuồng trâu một khoảng, Tống Sở liền phát hiện ra Phương Nguyệt Lan đang đứng ở một góc cách đó không xa.
Thấy ba người các đi tới, Phương Nguyệt Lan vội vàng quay đầu đi vào một con ngõ nhỏ.
Tuy rằng phản ứng của cô ta nhanh, nhưng ba người đều thấy được.
Hoắc Khải nhíu nhíu mày, "Người kia đã xảy ra chuyện gì thế? Lẽ nào trước đó bám theo chúng ta?"
Cố Việt nhìn chỗ mà lúc nãy Phương Nguyệt Lan đã đứng một hồi, "Rất có thể."
Ở chỗ chuồng trâu này khá vắng vẻ, nhà học Phương lại cách nơi đây khá xa, Phương Nguyệt Lan đứng ở gần đây là chuyện không hợp lý, hơn nữa nhìn thấy bọn họ là bỏ chạy, như là có tật giật mình.
Hoắc Khải có chút lo lắng nhìn Cố Việt, "Có phải cô ta có vấn đề gì không? Có hận thù gì với hai người à?"
Anh ấy ở trong thị trấn này cũng chẳng có gì phải sợ, nhưng lại sợ người phụ nữ kia đi nói lung tung với người trong thôn, khiến em họ phải gặp phiền phức.
Tống Sở mở miệng nói: "Có thù với tôi, cũng là người thích em họ của anh."
"Yên tâm đi, vừa nãy tôi đã tìm một cái cớ không có sơ hở rồi, chúng ta cũng đã tới chuồng heo trước rồi mới tới chuồng trâu mà, tất cả người trong thôn đều biết tôi và cô ta có thù oán, cho dù cô ta nói lung tung cũng chẳng có ai tin."
Nhìn dáng vẻ đó, Phương Nguyệt Lan này không chừng lại nghĩ tới chủ ý xấu gì đó, cô phải đề phòng một chút.
Cô cũng không sợ đối phương gây chuyện, trái lại cô mong muốn đối phương gây chuyện càng to càng tốt, như vậy cô mới có thể giải quyết một lần cho xong, đỡ phải chướng mắt.
Hoắc Khải tự bổ não trong nháy mắt, cười như không cười nhìn về phía Cố Việt, "Tiểu Việt, tình cảm là đào hoa do em trêu chọc mà ra đấy!"
Xem ra bất luận đi đến nơi nào, Thịnh Thanh Dương và Cố Việt đều là vật sáng hấp dẫn các nữ đồng chí.
Cố Việt bất đắc dĩ nói: "Em và cô ta không quen biết, em cũng chưa từng trêu chọc, lời này của anh không đúng rồi."
Hoắc Khải suy nghĩ một lát rồi nhắc nhở, "Trong lòng hai người có tính toán là được, sau này tới chuồng trâu thì cẩn thận một chút, đừng làm cho cô ta bắt được cái chuôi, người phụ nữ vì yêu mà điên cuồng là đáng sợ nhất."
"Thịnh Thanh Dương chính là một ví dụ sống, nếu không cũng sẽ không bị đày tới nơi này." Đương nhiên nhà họ Thịnh cho đi đày cũng là vì có ý bảo vệ.