"Em đã biết." Lúc trước Cố Việt đã nghe nói tới việc Thịnh Thanh Dương bị một người phụ nữ dây dưa, thiếu chút nữa bị hủy tiền đồ, nên đối với Phương Nguyệt Lan cũng cảnh giác vài phần.
Đưa Hoắc Khải tới thôn, sau khi anh ấy lái xe rời đi, Tống Sở và Cố Việt mới cùng nhau đi tới nhà xưởng ép dầu.
"Thiết bị ấp trứng gà con đã vào vị trí, chúng ta ấp trứng trước thử xem." Tống Sở nhìn hai cái mày rồi nói.
Cố Việt gật đầu: "Tôi thử vận hành trước."
Anh đi lên phía trước bật công tắc điện, sau đó điều chính nó trên cơ sở ban đầu.
"Bỏ trứng vào trong đi, che khu nuôi dưỡng lại, những con gà con này không lâu nữa là có thể nở ra rồi." Anh nói.
Tống Sở gật đầu, cho những quả trứng giống do các ông lão đổi vào trong máy ấp trứng.
Máy ấp trứng chỉ có hai cái, một ngày có thể ấp được một trăm quả, thời gian khoảng hai mươi ngày là có thể ấp xong.
Bây giờ mỗi nhà mỗi hộ đều nuôi tối đa hai con gà, đổi trứng giống trong thôn vẫn rất ổn định, ít nhiều gì cũng đổi được hơn ba trăm quả.
Người nuôi vịt lại rất ít, cho nên chỉ đổi được hơn hai mươi quả trứng giống.
Tống Sở để những người lớn tuổi ấp trứng bằng phương pháp ấp trứng tự nhiên, đến lúc đó ấp được bao nhiêu con vịt con thì phải cho ăn từng đó.
Bỏ toàn bộ trứng giống vào trong máy ấp trứng, trong mắt Tống Sở nhiều hơn vài phần nhu hòa.
Cố Việt mở miệng nói: "Yên tâm, tính năng của chiếc máy này rất tốt, chắc là sẽ nở hết thôi."
Tống Sở thu hồi ánh mắt, ngẩng đầu nhìn Cố Việt cười, "Tôi tin tưởng kĩ thuật của Cố học thần."
Cố Việt cười khẽ: "Đừng nói quá như vậy"
Sau đó anh hỏi: "Trong thư viện của cô có sách trung y và điều chế thuốc sao?"
Tống Sở gật đầu: "Có, sao vậy, anh muốn xem hả?"
"Không, hai phương diện này tôi rất ít khi tiếp xúc, cũng không am hiểu, chỉ là có chút hiếu kỳ có phải là cô đều biết." Cố Việt nói ra suy nghĩ.
Vẻ mặt Tống Sở tự tin nói: "Phương diện điều chế thuốc này tôi biết không ít, phương diện trung y lại không ổn, nhưng mà đều có thể học."
Cố Việt gật đầu, "Ông Lộ và ông Ngụy là hai chuyện gia rất giỏi về hai phương diện này, cô theo chân bọn họ học hỏi không sai đâu."
"Chuyện hôm nay cảm ơn cô." Anh và Tống Sở rời khỏi nhà xưởng ép dầu, trước lúc tạm biệt bèn nói.
Tống Sở biết là anh đang nói tới chuyện Hoắc Khải tới thăm ông Cố, cười nói: "Đã nói là anh làm giúp tôi vài chuyện là được rồi, đừng nói cảm ơn ngoài miệng vậy, tôi muốn anh làm ra những hành động to lớn."
Cố Việt bật cười, "Tôi quay về nghiên cứu kỹ thuật chân không mà cô nói."
Nghe anh nói như vậy, Tống Sở cười khẽ, "Cố học thần nỗ lực lên, tôi xem trọng anh."
Mấy ngày kế tiếp, ngày nào Tống Sở cũng dẫn theo đám người Đường Khánh lên núi hái quả chè, hôm nay còn dẫn theo ông Lộ và Triệu Địa.
Ông Lộ là muốn tìm mấy vị thuốc, phải đi tới sau núi mới có, Triệu Địa chỉ đơn giản là đi cũng góp náo nhiệt thôi.
Bảo đám người Đường Khánh đi hái quả chè, Tống Sở dẫn đường cho hai ông cụ đi sâu vào trong tìm dược liệu.
Cô còn nhớ rõ chuyện anh tư nói muốn đổi đồng hồ, cho nên cũng muốn thuận tiện đi dạo một vòng, nhìn xem thử có thể tìm thấy một loại dược liệu nào tốt một chút rồi cầm đi đổi không.
Lợn rừng, rắn lớn gì đó cũng không dễ gặp như thế, hơn nữa thể tích quá lớn, cầm đi đổi đồ sẽ rất dễ khiến người khác chú ý.
Càng đi vào sâu thì càng nguy hiểm, nhưng mà có người vừa có kinh nghiệm của có năng lực như Tống Sở dẫn đầu thì chẳng còn vấn đề gì nữa.
Hôm nay vận khí cũng không tệ, dược liệu ông Lộ muốn đã tìm đủ, hái được một sọt đầy, còn không gặp phải dã thú.
Tống Sở vẫn luôn ở cẩn thận tìm kiếm, lúc sắp rời khỏi thì cuối cùng cũng phát hiện một gốc cây nhân sâm.
Cô bước nhanh tới, dùng xẻng nhỏ đào lên.
"Ồ, đây là một nhánh hồng sâm." Ông Lộ đi tới ngồi xổm xuống nhìn một cái.
Tống Sở đưa cho ông ấy, "Thầy, cây hồng sâm này bao nhiêu năm rồi?"
Cô chỉ có thể nhận ra, nhưng lại không nhìn ra là bao nhiêu năm.