Chủ yếu chính là ba điểm.
Thứ nhất, từ giờ trở đi La Thu Cúc và Tống Kiến Quân, tự nguyện chia tay, cắt đứt quan hệ vợ chồng, sau này nam cưới nữ gả đều không liên quan gì nhau;
Thứ hai, sau này bất kể là La Thu Cúc hay Tống Kiến Quân xảy ra bất kỳ chuyện gì, đều tự nguyện cam đoan không được dính dáng đến đối phương;
Thứ ba, quyền nuôi dưỡng Tống Đại Nữu và Tống Nhị Oa thuộc về Tống Kiến Quân, sau này La Thu Cúc có thể đến thăm hoặc làm tròn trách nhiệm người mẹ, nhưng không cho phép can thiệp vào cuộc sống cũng như hôn nhân sau này của hai đứa con.
Điều khoản bổ sung: Nếu trước khi hai người con trưởng thành La Thu Cúc có thể hoàn thành trách nhiệm của người mẹ, cấp chi phí nuôi dưỡng hoặc thường xuyên mua đồ gửi thăm, sau này hai đứa con cũng sẽ phụng dưỡng La Thu Cúc.
Nếu La Thu Cúc không quan tâm, thăm hỏi con cái, không thể thực hiện trách nhiệm của người mẹ, vậy thì sau này hai đứa con có phụng dưỡng hay không đều tùy vào lựa chọn của bọn chúng, La Thu Cúc không thể miễn cưỡng.
Đây cũng là Tống Sở nghĩ cho tương lai của hai đứa bé, không hy vọng bị người gọi là mẹ La Thu Cúc này gây khó dễ.
Sau khi đọc xong thỏa thuận, La Thu Cúc không làm nữa.
“Bọn nó là tôi sinh ra, dựa vào cái gì mà sau này có thể không phụng dưỡng? Cái này không được.” Với cô ta, hai đứa trẻ đều là bò từ trong bụng cô ta mà ra thì phải phụng dưỡng cô ta.
Tống Sở cau mày: “Không nói không phụng dưỡng cô, nhưng tiền đề phải xem cô làm thế nào.”
“Mẹ hiền con thảo, mẹ không hiền, cô có tư cách gì bảo con cái hiếu thảo, sau này bọn nó có phụng dưỡng cô không, hoàn toàn phải xem biểu hiện mười mấy năm tiếp theo của cô.”
Cô lạnh lùng nói: “Nếu cô không đồng ý, vậy cậu tư La cứ ngồi tù tiếp đi.”
La Thu Cúc tức gần chết: “Cô!”
Bà La thấy Tống Sở kiêu ngạo như vậy, nhưng đồng chí công an mặc kệ, vừa có chút sợ hãi vừa sợ cô ta hối hận, kéo La Thu Cúc một cái.
Đến gần bên tai cô ta nói rất nhỏ: “Cái này có gì mà phải lo lắng quá, sau này đi dỗ dành là được rồi, con là mẹ của bọn nó, vả lại nếu bọn nó không phụng dưỡng con, vẫn có cháu trai con phụng dưỡng con mà.”
“Cứu em tư con ra trước, những chuyện khác sau này hẳn nói.”
Lúc này La Thu Cúc mới nhẫn nhịn đồng ý, trong lòng cũng nghĩ rằng cô ta là mẹ của hai người, đến lúc đó dỗ dành, lôi kéo một chút là được, Tống Sở không xen vào được.
Tiếp đó, Tống Kiến Quân, Đường Phụng và Tống Hữu Phúc của nhà họ Tống bên này tiến lên in dấu tay.
Mẹ con nhà họ La cũng đồng thời bị Tống Sở đòi in dấu tay, sau đó đưa cho bọn họ một bản thỏa thuận.
Một bản khác đưa cho Lưu Vinh: “Đồng chí Lưu, thỏa thuận này làm phiền lưu hồ sơ ở cục công an, nếu sau này nhà họ La nuốt lời, chúng tôi cũng có thể kiện bọn họ.”
Trọng điểm của câu này là nói cho mẹ con nhà họ La nghe.
“Không thành vấn đề, nếu bọn họ dám thất hứa, các người cứ đến kiện, tôi sẽ đặt cái này cùng với bản án của cậu tư La.” Lưu Vinh cười rồi nhận qua, gói lại bằng túi văn kiện.
“Cảm ơn đồng chí Lưu và đồng chí Trương, thật sự làm phiền các anh quá rồi, các anh thật sự là những đồng chí tốt vì dân phục vụ, làm hết phận sự.” Tống Sở đứng dậy nói cảm ơn.
Trương Chấn Hưng và Lưu Vinh rất ít khi được khen như vậy, trong lòng rất dễ chịu: “Vì dân phục vụ là việc nên làm.”
Bên này sau khi ký xong thỏa thuận, cậu tư La bên kia cũng được dẫn ra.
Vừa nhìn thấy bà La, vành mắt anh ta đã đỏ hoe: “Mẹ, cuối cùng hai người cũng đến.”
Anh ta thật là ân hận chết được, thật sự không nên chủ động đến nhà họ Tống soi mói, con cọp cái Tống Sở này quá cay độc, còn muốn để anh ta ngồi tù.
Mặc dù biết rằng bởi vì La Thu Cúc lựa chọn chia tay, anh ta mới có thể ra ngoài, nhưng cũng oán giận cô ta.
Nếu không phải là cô ta, sao bọn họ có thể đến nhà họ Tống gây sự.
Bà La nhìn con trai tiền tụy, nhếch nhác, vô cùng đau lòng: “Con trai của mẹ à, con chịu khổ rồi, trở về mẹ sẽ bồi bổ cho con đàng hoàng.”
Tống Sở nhìn thấy bộ dạng này của hai mẹ con có chút ngán: “Đi thôi, từ nay về sau, mọi người đều có cuộc sống riêng rồi.”