Người nhà họ Tống rời khỏi cục công an, ba người nhà họ La cũng vội vàng đi theo ra cửa, bọn họ khá sợ chỗ này.
Tống Sở thấy anh tư Tống ra hiệu ánh mắt với mình, thế là kéo Đường Phụng nói: “Mẹ, mọi người về trước, con và anh tư đến nhà máy cơ giới một chuyến.”
Đường Phụng gật đầu: “Được, các con cũng về nhà sớm chút.”
Ba người nhà họ Tống lên máy cày, ba người nhà họ La cũng muốn lên.
Bỗng chốc Đường Phụng phun qua: “Lên gì mà lên, chúng ta không còn quan hệ gì nữa, đừng nghĩ tới lợi dụng nữa.”
“Chúng tôi chỉ ngồi về thôn, bà đây cũng quá đáng lắm rồi đó.” Bà La đau lòng con trai, muốn đi nhờ xe.
Đường Phụng hừ một tiếng lạnh lùng: “Tôi khinh, các người còn muốn ngồi máy cày, sao mặt của bà to như vậy chứ? Có tin bà già này bước xuống xé mặt của bà không?”
“…” Bà La thấy bà ta hung dữ như vậy, lại nhớ đến chuyện bị đè ra đánh lúc trước, sức lực của bà ta không mạnh bằng người đàn bà đanh đá này.
Trái lại cậu tư La muốn bước lên gào to một cái, nhưng nhìn thấy Tống Sở đứng thờ ơ bên cạnh lại rụt cổ lại.
Nhìn thấy cô, anh ta cảm thấy lưng đau nhói.
Sau hôm bị cô đá đó, buổi tối lúc ngủ cứ bị đau đớn đến tỉnh giấc, gọi bác sĩ nhưng không kiểm tra ra gì, còn bị dạy dỗ một trận, bảo anh ta đừng nghĩ nói dối ý đồ trốn khỏi sự chế tài của pháp luật.
Con cọp cái này có chút kỳ lạ, sau này vẫn là không nên đụng vào thì tốt hơn.
Tống Sở cũng không muốn dính líu đến người nhà họ Tống, lạnh nhạt nhướng mày: “Sao, các người muốn ăn vạ để ngồi xe?”
“Không, chúng tôi không ngồi.” Cậu tư La ớn lạnh, lập tức kéo bà La rồi vội vàng bỏ đi, chỉ sợ lại chọc phải con cọp cái này lại bị đánh.
La Thu Cúc quay đầu lại nhìn anh cả Tống mặt không biểu cảm một cách sâu sắc, lúc này mới khẽ cắn môi đuổi theo mẹ và em trai cô ta.
Tống Sở cũng biết hai vợ chồng ở với nhau lâu như vậy, khi đã trải qua chuyện thế này, anh cả cần hồi phục lại tâm trạng.
Cô nhìn anh cả Tống an ủi: “Anh cả, đã cho cô ta cơ hội rồi, đây là lựa chọn của cô ta, anh không cần khó chịu.”
Lúc này anh cả Tống mới giương ra một nụ cười: “Anh không sao, anh đã nghĩ thông rồi, cô ta không chọn anh, nói thật anh cũng thở phào nhẹ nhõm.”
Trải qua những suy nghĩ lại mấy ngày gần đây, anh không những đã nghĩ thông, cũng đã giữ vững quyết định chia tay.
Tống Sở thấy nụ cười của anh không phải là miễn cưỡng, gật đầu: “Vậy anh dẫn cha mẹ về trước đi.”
“Được.” Anh cả Tống nhìn về phía ánh mắt mang theo sự dịu dàng của Tống Sở.
Ai mới thật sự đối tốt với anh, anh đều biết cả.
Nhìn máy cày đi xa, Tống Sở nói với anh tư Tống: “Đi thôi, anh dẫn em đến nhà Hồ đại ca.”
Anh tư Tống cười híp mắt nói: “Được thôi.”
Chợ đen trong phố huyện chủ yếu tập trung ở một chỗ, Hồ đại ca ở trong một viện gần đây, như vậy cũng tiện cho bọn họ xuất hàng, gặp phải kiểm tra cũng dễ chạy.
Giờ này ở chợ đen căn bản cũng không còn ai nữa.
Hai người vừa đi vào ngõ hẻm, đột nhiên có một người chạy ra từ một con hẻm bên cạnh, bởi vì chạy khá vội vàng, cho nên bỗng chốc đã đụng phải anh tư Tống.
Đồ đạc người đó mang trên người cũng bị rơi xuống đất.
“Xin lỗi đồng chí.” Người này là một người đàn ông trung niên, nhìn qua vẻ mặt sốt ruột, vừa nói xin lỗi với anh tư Tống, vừa khom lưng nhặt đồ trên đất.
Tống Sở cúi đầu nhìn, thấy trên đất có một chiếc khăn tay, gói vài miếng giống như nhân sâm rơi rải trên đất.
Đợi anh ta nhặt lên, Tống Sở mở miệng hỏi: “Đây là nhân sâm?”
Người đàn ông sững sờ, ngược lại không bác bỏ: “Ừ, là nhân sâm.”
“Thật ngại quá người anh em, tôi phải đến bệnh viện gấp, cho nên mới chạy vội.” Anh ta lại giải thích với anh tư Tống.
Anh tư Tống không để bụng nói: “Không sao, nếu anh vội thì mau chóng đi đi.”