Tống Hữu Phúc được con gái khen tới nỗi vô cùng hăng hái, giương mắt lên liền nhìn thấy Đường Phụng đứng cách đó không xa đang nhìn về bên này.
Ông giật mình một cái, ngượng ngùng cười cười với Tống Sở: "Cái kia Út Bảo à, cha là trụ cột trong nhà, tiền kiếm được chắc là đều trợ cấp vào chi phí trong nhà."
Anh cả Tống cũng theo nói: “Con cũng phụ một ít, làm sao có thể kiếm được tiền đây, nếu thật sự kiếm được thì cha vẫn nên đưa cho mẹ giữ."
Tống Sở cũng nhìn thấy mẹ cô đang đứng đó, nội dung nói chuyện của mọi người bà đều nghe thấy hết.
Cô khẽ cười nói: "Sau này trong nhà cứ thực hành nguyên tắc thưởng khi làm việc, trong tay mọi người có chút tiền cũng thuận tiện hơn chút."
"Mẹ, mẹ cảm thấy thế nào?" Cô nhìn mẹ mình rồi hỏi.
Đường Phụng cười nói: "Việc này Út Bảo con nói là được."
Chuyện này nếu như đổi thành người khác nói ra thì nhất định sẽ bị bác bỏ, đổi thành con gái bảo bối, Đường Phụng liền cảm thấy rất tốt.
Muốn cho trâu làm việc, phải cho trâu chút cỏ trước là điều nên làm.
Tống Hữu Phúc và anh cả Tống bị coi thành trâu, có chút không dám tin tưởng nhìn bà một cái, hôm nay mặt trời mọc từ hướng tây?
Đường Phụng nhìn dáng vẻ ngu ngốc của bọn họ, ghét bỏ liếc liếc, "Cứ dựa theo lời Út Bảo nói mà làm, các hai người dám gây trở ngại, hừ hừ!"
Nói xong bà đi vào phòng bếp, để anh hai Tống ở ngoài trông coi.
Tránh cho đồ ngu ngốc kia thường xuyên vừa làm vừa ăn vụng, đúng là chẳng ra làm sao.
Đường Phụng vào nhà bếp, Tống Hữu Phúc và anh cả Tống mới thở phào nhẹ nhõm, trên mặt đều lộ ra loại kích động khôn kể, trong túi của bọn họ cũng có thể có tiền rồi?
Anh cả Tống không từ chối ý tốt của em gái, thầm nghĩ phải chăm chỉ trồng trọt, quay về báo đáp ý tốt của em gái.
Trước đây tiền của toàn bộ căn nhà này đều là La Thu Cúc cầm, cô ta lại cầm hết về trợ cấp cho nhà mẹ đẻ, hai đứa nhỏ nhìn con nhà người khác ăn đường mà chỉ biết hâm mộ.
Anh muốn cầm tiền cũng không phải vì bản thân mình, mà là muốn thường xuyên mua cho hai đứa bé chút đồ ăn vặt.
Cứ như vậy càng nghĩ càng cảm thấy chán nản, đột nhiên cảm thấy trước đây cuộc sống của anh trôi qua quá thất bại, bị vợ gây khó dễ tới nỗi đối tốt với con gái cũng phải lén lút, thật đúng là chẳng có ý nghĩa gì.
Trước đây bởi vì chuyện này bị bại lộ khiến anh cảm thấy chán nản, bây giờ không hiểu sao lại cảm thấy buông lỏng vài phần.
"Cha, em gái, ngày mai con sẽ đi đón Nhị Oa về." Anh nhớ con trai.
Tống Sở cười nói: "Anh không đề cập tới thì em cũng chuẩn bị nói đây, nếu đã viết xong hiệp nghị, Đại Nữu và Nhị Oa thuộc về chúng ta nhà họ Tống chúng ta, đương nhiên là phải đón về rồi."
"Anh lại đi làm vài cái rương gỗ nữa." Anh cả Tống thành thật, bình thường lúc anh kích động hoặc là muốn phát tiết tâm trạng thì đều đi làm việc.
Tống Hữu Phúc cũng có chút vui mừng, ông cũng nhớ cháu, "Đón về là tốt."
Rất nhanh, anh hai Tống đã làm xong cơm tối.
Cơm nước còn chưa ăn xong, bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa dồn dập.
Anh tư Tống mở cửa, nhìn thấy một tên nhóc ở thôn họ La có quan hệ khá thân với anh, trên tay anh ta đang ôm Tống Nhị Oa.
"Đây là thế nào?" Anh lại càng hoảng sợ, vội vàng hỏi.
La Quân mở miệng nói: "Trước đây chẳng phải bảo tôi giúp đỡ chú ý tới Nhị Oa nhà anh hay sao? Lúc nãy nó chạy tới nhà tìm tôi, đầu đầy máu tươi dọa tôi hết hồn, tôi liền vội vàng mượn xe đạp đưa nó tới đây."
Anh tư Tống mới nhớ ra, sau khi La Thu Cúc mang theo Nhị Oa về nhà mẹ đẻ, em gái đã bảo anh tìm một người quen ở thôn họ La giúp đỡ trông chừng.
Anh liền nghĩ tới một người đã từng chơi là La Quân, đi tìm đối phương hỗ trợ, còn tặng một con gà rừng qua nữa.
Bây giờ thấy Tống Nhị Oa đầu đầy máu tươi, anh đột nhiên phát hiện em gái nhà mình có tài dự đoán.
Lúc này mấy người Tống Sở cũng đứng lên đi tới ra cửa.
Anh cả Tống thấy dáng vẻ của con trai thì hoảng sợ, vội vàng đem ôm vào lòng, "Nhị Oa con sao thế?"
Tống Nhị Oa thấy cha mình, oa một tiếng khóc toáng lên, "Cha ơi đầu con đau quá, bọn họ lấy đá đánh con."
Anh cả Tống đau lòng không dứt, "Ngoan, cha đưa con tới trạm y tế."