Tống Sở thấy bộ dạng này của Tống Nhị Oa thì nhíu mày một cái, ánh mắt cũng lạnh vài phần, "Đi tới trạm y tế xem trước, không được thì đi bệnh viện huyện."
Đường Phụng thấy bộ dạng này của cháu trai, trong lòng cũng rất khó chịu, "Đi khám trước đi, nhà họ La khinh người quá đáng, ngày mai bà đây sẽ dẫn người đi tìm bọn họ."
Bà để mấy người anh cả Tống đưa con đi bệnh viện trước, còn bà thì vào nhà lấy tiền.
Con người Đường Phụng này rất thích chiếm lợi, nhưng gặp chuyện lớn thì không bao giờ qua loa, sẽ không bời vì tiếc tiền mà không đưa cháu trai đi khám bệnh.
Đặc biệt hiện tại sau khi thường xuyên bị Tống Sở tẩy não, đã không đi tới nhà ba người anh chiếm lợi nữa rồi, ngược lại còn cho đại phòng không ít.
Anh cả Tống ôm Tống Nhị Oa đầu đầy máu ra ngoài, rất nhiều người đều thấy được.
Cả đám đều tiến tới hỏi, "Nhị Oa làm sao thế?"
Anh cả Tống ăn nói vụng về, Tống Sở cảm thấy anh nói cũng chẳng hiệu quả, vì vậy tự mình mở miệng.
"Lúc trước nhà của chúng tôi sợ La Thu Cúc đưa Nhị Oa về nhà mẹ đẻ sẽ bị bắt nạt, cho nên đã nhờ vị đồng chí ở thôn La gia này giúp đỡ trông chừng, cũng len lén căn dặn Nhị Oa, nếu như bị bắt nạt thì phải đi tìm anh ta."
"Vừa nãy Nhị Oa bị con nhà cậu nó dùng đá đập vào đầu, vẫn may là không bị ngốc, thế là nó chạy tới tìm đồng chí La."
"Đồng chí La thấy tình hình nghiêm trọng như vậy, liền vội vàng đưa nó về nhà của chúng tôi."
Các thôn dân sau khi nghe xong, một bên nghĩ người nhà họ Tống vẫn đối xử với cháu trai rất tốt, biết âm thầm nhờ người giúp đỡ trông chừng.
Một bên lại cảm thán người nhà họ La làm việc không biết phải trái.
"La Thu Cúc cũng không quản?" Có người nhịn không được hỏi.
Tống Sở vừa đi, vừa hỏi Nhị Oa: "Lúc cháu bị đánh, ông ngoại bà ngoại, cậu mợ và mẹ cháu có ở đó không?"
Cô vừa nhìn rồi, đầu Tống Nhị Oa bị đập một lỗ nhỏ, nhưng không tính là quá nghiêm trọng, cho nên cậu vẫn tỉnh táo.
Trước khi tới, La Quân đã nhờ bác sĩ trong thôn bôi chút thuốc cầm máu, máu đã sớm ngừng chảy, khuôn mặt đầy máu là do lúc trước lưu lại, còn chưa kịp lau khô, nhìn vào khá dọa người.
Tống Nhị Oa uất ức khóc nói: "Có, bọn họ không thèm quan tâm tới cháu."
Lúc đó không chỉ cậu bị đám anh họ đánh mà mẹ của cậu cũng bị bà ngoại đánh.
Nhìn cậu bị đánh chảy máu, lúc đầu mẹ cậu còn muốn dẫn cậu tới nhà bác sĩ trong thôn thì bị bà ngoại cậu mắng một trận nói là không có tiền nên cũng không dám lên tiếng.
Sau đó cậu chợt nghe mợ mắng cậu, nói là mẹ và cha cậu ly hôn rồi, đã không cần cậu và chị gái nữa, bảo cậu cút đi.
Cậu nhớ tới trước đây bác đã dặn dò, thế là chạy đi tìm chú La Quân.
Vừa nghe cậu nói như vậy, người trong thôn cũng không nhịn được bắt đầu mắng mỏ người nhà họ La và La Thu Cúc.
Tống Sở nói với anh tư Tống: "Sáng mai anh phải đi tới cục công an trên thị trấn báo án, tội danh là nhà họ La ngược đãi trẻ em."
Lúc nãy Anh tư Tống đã hận không thể dẫn người tới đánh nhà họ La một trận, "Em gái, nếu không em dẫn người trong thôn qua bên đó đi?"
Tống Sở liếc anh một cái, "Chúng ta là người văn minh, làm sao có thể làm ra những chuyện bạo lực giống như nhà họ La được chứ? Chúng ta hẳn là phải tin tưởng đồng chí công an."
Hai người em dâu của La Thu Cúc chứa một bụng ý xấu, nếu như bọn họ dẫn người tới náo loạn, bọn họ nhất định sẽ giật dây người nhà họ La cũng sẽ học theo đi báo án, nhà các cô sẽ rơi vào thế hạ phong.
Còn không bằng ngay từ đầu đã do nhà cô báo án, hiệp nghị đã ký xong, không cần phải thỏa hiệp.
Máu của Nhị Oa nhà cô tuyệt đối không được chảy uổng công, con người như cô đây rất thích bao che người mình.
Lần này cần phải khiến người nhà họ La rơi một lớp da, bằng không sẽ cho rằng người nhà họ Tống các cô dễ bắt nạt, cũng có thể chấm dứt hoàn toàn hậu hoạn về sau, làm tiêu tan ý nghĩ tương lai sẽ lấy hai đứa bé ra để tính toán của nhà họ La.
Người trong thôn đang đi ở bên cạnh: ". . ."
Nghe những lời này từ miệng của ác bá trong thôn, bọn họ cảm thấy quá mới lạ, mở mang kiến thức.