Thím hai không nhịn được mà òa khóc: "Phụng à, bên Bình Bình xảy ra chuyện rồi."
Đường Phụng kéo bà ấy ngồi xuống: "Xảy ra chuyện gì? Không lẽ bị người nhà họ Lý bắt nạt sao?"
Thím hai khóc lóc nói: "Lý Đông đã ngoại tình với góa phụ trong làng, còn có con nữa."
"Cái gì?" Đường Phụng có hơi không tin nổi: "Lý Đông đó túng thiếu quá rồi sao, thế mà lại mang giày rách?"
Tống Sở ngồi bên cạnh, cô biết hai người đang nói tới ai.
Nhà thím hai của cô có ba cô con gái, tất cả đều đã lập gia đình, Đường Bình là chị họ ba của cô, được gả đến nhà họ Lý ở thôn Thượng Bá.
Tính cách của Đường Bình khá cởi mở và hoạt bát, người trong và ngoài nhà đều rất thích như vậy, nhưng chồng của cô ấy là Lý Đông lại khúm núm hơn nhiều.
Hai vợ chồng kết hôn hơn ba năm nhưng vẫn không có con, vậy nên Đường Bình phải chịu áp lực từ nhà chống cũng như bên ngoài.
Nhưng cô cũng không ngờ rằng Lý Đông lại lừa dối cô ấy như vậy.
"Nhà bọn họ nói Bình Bình không sinh con được, vậy nên Lý Đông đã ngoại tình với một góa phụ trong thôn, sinh ra đứa con rồi ôm về nhà cho Bình Bình nuôi, cứ nói với bên ngoài là nhặt được."
Thím hai gạt giọt lệ: "Bình Bình không chấp nhận được việc Lý Đông mang giày rách, càng không đồng ý nuôi con của hai người đó, muốn về nhà mẹ đẻ, thế nhưng nhà họ Lý không cho phép, còn nhốt con bé lại."
"Một cô gái cũng được gả sang thôn đó qua chơi đã len lén nói cho tụi chị biết, không thì chị cũng không dám ngờ nhà họ Lý lại làm ra chuyện như vậy."
Trời sinh bà ấy có tính cách mềm yếu không có chính kiến, vừa nghe vậy đã hoảng không biết phải làm sao, người đầu tiên bà ấy nghĩ đến không phải chồng mình, mà là em chồng Đường Phụng này.
Đường Phụng tức giận vỗ bàn một cái: "Nhà họ Lý quá đáng rồi, coi nhà họ Tống tụi em như vô hình rồi sao?"
"Bọn họ giam Bình Bình lại, nhất định là sợ chuyện Lý Đông ngoại tình với góa phụ bị truyền đi, hai người đó sẽ bị bàn tán."
"Đi, bây giờ chúng ta đến thôn Thượng Bá tìm nhà họ Lý." Đối với người trong nhà, Đường Phụng vô cùng quan tâm săn sóc.
Tống Sở cũng không thể ngồi yên trước chuyện như thế này: "Con cũng đi."
Thím hai gật đầu, giống như tìm được người tâm phúc của mình vậy: "Được được, phiền cả hai đến thôn Thượng Bá cùng."
"Người một nhà không có gì là phiền toái cả." Đường Phụng kéo tay bà ấy, nói.
"Chúng ta cũng đi cùng, ông đây phải đánh chết cái tên Lý Đông kia." Cậu tư Tống đứng lên.
Anh cả Tống cũng nói: "Con cũng đi."
Tống Sở nhìn anh hai Tống không lên tiếng: "Anh hai, anh nói xem?"
Anh hai Tống vốn cảm thấy nhiều người đi như vậy là đủ rồi, anh ta lười di chuyển.
Nhưng sau khi nghe thấy lời nói này của em gái, trong nháy mắt anh ta giật cả mình, vì muốn tìm đường sống nên lập tức đứng lên: "Đi, đương nhiên anh phải đi cùng rồi."
Tống Sở liếc nhìn anh ta đầy ẩn ý: "Anh nhớ cho kỹ, cho dù là người nhà họ Tống hay người nhà họ Đường, đều không được để người ta khi dễ. Anh thân là một phần của gia đình, vào những lúc quan trọng phải giữ vững lập trường."
Cần phải tiếp tục ra sức thay đổi anh hai Tống này mới được, làm gì cũng lười biếng, ngay cả với người thân cũng đối xử không mấy nhiệt tình.
Anh hai Tống ngượng ngùng cười nói: "Anh biết rồi."
Tống Hữu Phúc nghe tin cháu gái bị bắt nạt nên cũng vô cùng tức giận: "Vợ à, mọi người nhất định phải mang Bình Bình trở về, không thể để nhà họ Lý ức hiếp nữa."
Đường Phụng liếc ông một cái: "Còn cần ông nói sao? Bà đây qua đánh Lý Đông trước, sau đó sẽ mang Bình Bình về."
"..." Tống Hữu Phúc rụt cổ lại, quả nhiên vợ ông là con cọp cái mà.
Cậu tư Tống suy nghĩ một chút, hỏi: "Mẹ, mẹ có muốn con gọi vài người trong thôn đi cùng không?"
Anh hai Tống nói tiếp: "Có mẹ và em gái ở đây, còn cần phải kêu người sao?"
Thả hai con cọp cái ra ngoài, người nhà họ Lý có thể chống đỡ nổi sao?