Anh tư Tống vừa nghe cũng cảm thấy có lý, sức chiến đấu này của mẹ và em gái anh ta có thể một chọi mười.
Tống Sở lại nói: “Gọi, gọi mười, hai mươi người trong thôn cùng đi, chuyện này tốt nhất là làm ồn ào ra, dẫn người đi trước mặt thôn dân thôn Thượng Bá.”
Nhà họ Lý ôm con của góa phụ sinh ra về, đồng thời nhốt Tống Bình lại, chuyện này không biết người trong thôn bọn họ hẳn biết.
Bác của Lý Đông làm kế toán ở thôn Thượng Bá, và có quan hệ khá tốt với đại đội trưởng.
Do dó bây giờ rất có thể là thôn Thượng Bá đã bao che dung túng cho Lý Đông.
Anh tư Tống ngơ ra: “Em gái, lúc trước không phải em nói chúng ta là người văn minh, đừng làm vũ lực sao?”
Tống Sở: “…” Cái này thì anh học nhanh.
“Việc nào ra việc nấy, bây giờ chúng ta phải giúp đỡ chị họ, đương nhiên cần khí thế, người đông thì khí thế dồi dào, hơn nữa tất cả lý lẽ ở bên chúng ta, có đánh cũng không sợ.” Cô nói.
Anh tư Tống suy nghĩ mới hiểu ra: “Có lý, vẫn là em gái em giỏi.”
“Anh đi gọi người trước.” Anh ta bước nhanh ra cửa.
Đường Phụng và Tống Sở cùng thím hai trở về nhà một chuyến, hai vợ chồng anh họ Tống Thành cũng đi theo.
Thoáng chốc, mấy người đã cùng nhau đến đầu thôn, thì gặp gần ba mươi người đứng bên cạnh anh tư Tống, nam đều là người trẻ tuổi, nữ căn bản đều là phụ nữ trung niên.
Thấy nhiều người như vậy, Tống Sở cười rồi nói: “Mọi người đều muốn đi cùng?”
Anh tư Tống nói: “Anh vừa đi gọi người, bọn họ nghe thấy muốn đến thôn Thượng Bá giúp chị họ, đã làm ầm ĩ muốn đi.”
Một người phụ nữ nói: “Sở Sở, chúng ta là người một thôn, chị họ cô bị ức hiếp, dĩ nhiên chúng tôi không thể đứng nhìn, hôm nay cùng cô đi đòi công bằng.”
“Đúng đúng, người thôn chúng ta không thể để cho người ta ức hiếp, người thôn Thượng Bá rất hung dữ, chúng tôi sợ các người ít người chịu thiệt, cho nên cùng đi.”
Mặc dù biết sức mạnh vũ lực của Tống Sở rất cao, nhưng bây giờ mọi người đều rất bảo vệ cô.
Vừa nghe nói chị họ của Tống Sở bị ức hiếp, các thôn dân đã lập tức mặc kệ.
Vốn vẫn còn có rất nhiều người muốn đi, anh tư Tống cảm thấy nhiều qua không chen lên máy cày nổi, cho nên chọn toàn là người đánh nhau giỏi và cãi nhau giỏi trong thôn.
Tống Sở thấy bọn họ ai nấy hận không thể mau chóng xắn tay áo, đến thôn Thượng Bá giúp đỡ, nụ cười trong mắt càng sâu hơn.
Điều này cũng chứng minh việc làm lúc trước của cô không uổng phí, mọi người cũng không phải người vô ơn.
Thấy sức kêu gọi hiện giờ của Tống Sở, hai vợ chồng Tống Thành cảm thấy em họ càng ngày càng giỏi rồi.
Nếu đổi thành bình thường, cũng gọi được nhiều nhất là vài người có quan hệ tốt trong nhà cùng đi qua, nào có thể thanh thế lẫy lừng như bây giờ.
Tống Sở cười nói: “Vậy tôi cảm ơn các vị, lên máy cày đi, tôi chở mọi người qua.”
“Được thôi!” Từng người leo lên máy cày, chen chúc đứng với nhau.
Thôn Thượng Bá nằm bên cạnh thôn láng giềng, lái máy cày khoảng hơn bốn mươi phút.
Dọc đường mọi người trò chuyện, rất nhanh đã đến rồi.
Lúc này là thời gian đi làm, Tống Sở lái máy cày vào thôn đã có người nhìn thấy, sau đó đi gọi người.
Đợi lúc nhà Lý Đông đến cổng, Lý Đông và cha mẹ, anh em anh ta đều chạy về.
Mẹ Lý Đông nhìn thấy thím hai của Tống Sở thì sững sờ, cưỡng ép kéo ra một nụ cười: “Bà thông gia, sao bà đến đây?”
Còn dẫn theo nhiều người như vậy, lẽ nào đã biết chuyện đó?
Thím hai tức giận nói: “Tôi đến thăm Bình Bình.”
Ánh mắt bà Lý dao động: “Các người đến thật là không đúng lúc, hôm qua tôi bảo vợ cậu ba về nhà mẹ để cùng vợ cậu hai rồi, hay là vài ngày nữa các người lại đến?”
Thím hai nghẹn lời, cảm thấy lời này chắc là gạt người.