Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão (Bản Dịch Full)

Chương 190 - Chương 190. Tôi Chê Anh Bẩn Đấy 2

Chương 190. Tôi chê anh bẩn đấy 2 Chương 190. Tôi chê anh bẩn đấy 2

"Đồ bà già không biết xấu hổ, nhà chúng tôi với nhà bà có gì đáng để nói, dám bắt nạt cháu gái tôi như vậy, thì chuẩn bị cho con trai bà ngồi tù đi."

Sức chiến đấu của bà không phải áp đảo, nhưng trực tiếp đánh cho bà Lý tỉnh mộng.

“Á, bắt nạt, mấy người bắt nạt người ta quá đáng."

Bà Lý muốn phản kháng, lại không mạnh mẽ và hung hãn như Đường Phụng, trên mặt lại bị cào thêm mấy đường, tóc cũng bị kéo đau, bà ta chỉ có thể làm gào lên.

Đúng lúc ấy thì, một chiếc xe Suv lái vào trong thôn, Hoắc Khải, Cố Việt cùng hai tên công an đi từ trên xe xuống.

Thấy ở bên này náo loạn, Lưu Vinh bước nhanh, chạy lên trước hô lên: "Làm gì vậy? Mau dừng tay lại."

Đám người đang mắng chửi ồn ào thấy vậy thì giật nảy mình, sau đó mới rối rít dừng tay.

Cố Việt đi đến bên cạnh Tống Sở, thấp giọng hỏi: "Không sao chứ?"

"Có sao đấy, một lát nữa phải phiền anh họ anh đưa chị họ tôi đi xuống bệnh viện." Tống Sở trả lời.

Tình cờ gặp phải Cố Việt trước đó nên cô nhờ anh lên công xã gọi điện thoại cho anh họ anh, mời đối phương hỗ trợ báo án, sau đó nhanh chóng đến thôn Thượng Bá.

Quả thực là, đối phương vẫn tới tương đối kịp thời.

Sau khi Trương Chấn Hưng và Lưu Vinh nhanh chóng tách hai bên ra và hỏi người của hai thôn về những chuyện đã trả qua.

Nhóm Đường Phụng cũng không muốn giúp nhà họ Lý che giấu, cho nên đem mọi việc nói ra hết.

Người thôn Thượng Bá thì ấp a ấp úng, chỉ nói nhà họ Tống dẫn người đến tìm lỗi, muốn ức hiếp người ta, nên bọn họ hỗ trợ mà thôi.

Nhà họ Lý lại không thừa nhận chuyện quả phụ và chuyện nuôi đứa bé.

Tống Sở mở miệng nói: "Mấy người không thừa nhận cũng chẳng sao cả, chúng tôi tin tưởng đồng chí công an sẽ tra rõ, hơn nữa cho chị họ của tôi một câu trả lời rõ ràng."

Hai người Trương Chấn Hưng nhìn dáng vẻ người phụ nữ trên lưng Tống Sở, không khỏi có chút thương cảm.

Đi đến chỗ Tống Bình hỏi, "Cô là người trong cuộc, cô hãy nói cho chúng tôi biết về tình hình."

Bà Lý thấy vậy thì lập tức nói: "Đây chỉ là chuyện nhà mà thôi, sao lại phải phiền đến đồng chí công an được."

"Vợ thằng ba à, con và thằng ba phải sống tốt với nhau qua ngày mới phải, hai đứa gây gổ cũng đừng hành động theo cảm xúc, một lát nữa mẹ sẽ để thằng ba đi nhận lỗi với con." Bà ta cho Tống Bình một ánh mắt, để cô ấy đừng nói bậy bạ.

Lý Đông cũng bị anh hai Lý đẩy một cái, anh ta lập tức phản ứng lại, đi lên cầu xin: "Bình Bình à, đều là do anh sai, em đừng nóng giận, em nói gì anh cũng thay đổi."

Tống Bình dửng dưng nhìn họ, "Không cần phải sửa lại, tôi muốn ly dị với anh, sau này anh sống qua ngày với quả phụ kia đi, không còn quan hệ gì với tôi nữa."

"Đồng chí công an, tôi muốn kiện Lý Đông bạo hành gia đình và lừa dối trong hôn nhân, bên trong còn ngoại tình với một người đàn bà hư hỏng, tôi muốn ly hôn với anh ta." Cô ấy hít một hơi thật sâu kiên định nói.

Người nhà với người cùng thôn đến đây nhiều như vậy là vì muốn làm chỗ dựa cho cô ấy, cô ấy cũng không thể chịu thua kém, phải tự mình đứng lên, nếu không cũng chẳng ai giúp được cô ấy.

Một năm chịu đựng chuyện bạo hành gia đình và chuyện ngoại tình của Lý Đông, cũng chỉ khiến cô ấy muốn chạy thật nhanh để thoát khỏi nhà họ Lý.

"Con nói cái gì vậy? Con đừng có nói bậy nói bạ." Lý mẫu không nghĩ tới Tống Bình chẳng những muốn cáo con nàng, còn phải ly dị.

Lý Đông cũng nhìn Tống Bình với vẻ mặt không thể tin được, trong lòng lại càng cảm thấy khó chịu, cô ấy lại muốn đối đãi với anh ta như vậy.

"Bình Bình, vừa rồi là do em vẫn còn tức giận có phải không?"

Anh ta vội vàng tiến lên, nhìn cô ấy cầu xin, "Chúng ta là vợ chồng, anh sẽ không đồng ý với em chuyện ly dị, em đừng nóng giận, đều là do anh sai, anh sai rồi, sau này anh sẽ thay đổi được không?"

Anh ta thực sự thích Tống Bình, cho tới bây giờ chưa từng nghĩ đến việc ly dị, cho nên anh ta không tiếp nhận được chuyện đối phương không muốn anh ta nữa, còn muốn kiện anh ta.

Tống Bình cắn môi, nhìn thẳng vào anh ta nói: "Không được, anh đã nói lời này nhiều lần lắm rồi, tôi cũng đã không còn tin nữa."

"Hơn nữa tôi chê anh bẩn đấy, tôi nhìn anh là cảm thấy chán ghét, tôi tuyệt đối sẽ không sống cùng anh nữa." Cô ấy bổ sung thêm một câu.

Bình Luận (0)
Comment