Tống Bình không tiếp nhận nổi chuyện Lý Đông ngoại tình, cũng bởi vì đã từng thật lòng thích nên bây giờ khi cô ấy nhìn anh ta sẽ sinh ra cảm giác chán ghét.
Lý Đông nghe được những lời này của cô ấy, trong ánh mắt lộ ra vẻ không tin: "Anh là người đàn ông của em mà, em lại chê anh bẩn ư?"
"Bình Bình, anh sẽ không phạm lỗi nữa, sau này anh sẽ chỉ có mình em. Em đừng tức giận, chúng ta có thể nói chuyện thật tốt được không?" Anh ta đi mấy bước lên, trên mặt vẫn mang vẻ cầu xin như cũ.
Anh ta thực sự thích Tống Bình, đối với quả phụ bên kia chủ yếu chỉ là muốn một đứa con mà thôi.
Bây giờ đứa bé được sinh ra rồi, nhà họ sẽ bồi thường cho quả phụ đó, sau đó anh ta sẽ nuôi nấng cùng Tống Bình, cái này chẳng lẽ không được sao?
Tại sao Tống Bình lại không chấp nhận chứ? Đứa bé có huyết mạch của anh ta, tốt hơn so với đứa nhặt một đứa để nuôi lớn mà.
Tống Bình sống với Lý Đông mấy năm, nào đâu có nhìn ra ý nghĩ của anh ta, bỗng chốc có hơi buồn nôn.
"Tôi muốn ly dị với anh, từ nay về sau anh cũng sẽ không còn là người đàn ông của tôi nữa, tôi không thể nào tha thứ việc anh ngoại tình còn sinh ra một đứa bé nữa."
Cô ấy hít sâu một hơi nói: "Lý Đông, trải qua chuyện lần này thật tình tôi mới có thể nhìn thấu ánh, anh chính là tên tiểu nhân ích kỉ, ngoài miệng anh nhận sai nhưng trong lòng lại không hề nghĩ như vậy, còn cảm thấy là do tôi vô lý, anh hết cứu chữa được rồi."
"Dơ bẩn thì chính là dơ bản, giống như giẻ lau phải vứt đi vậy, nên anh cũng không cần phải nói thêm gì nữa, bây giờ tôi thấy anh là chán ghét đến mức buồn nôn, không thể ở lại nhà họ Lý nữa."
"Sở Sở, chúng ta đi thôi." Cô ấy sinh ra một loại cảm giác mệt mỏi cực điểm, tựa vào trên bả vai Tống Sở nói.
"Không được, nàng dâu ơi em không thể không muốn anh nữa được, anh thật sự sai rồi." Thấy Tống Bình đi từ thất vọng đến lạnh lùng, thật sự muốn cùng anh ta ly dị, Lý Đông mới hoàn toàn hoảng sợ.
Anh ta càng không nhịn được tiến lên kéo Tống Bình, vừa mới đưa tay ra còn chưa đụng vào, đã bị Tống Sở nhấc chân đá một cái bay ra xa một thước.
"A." Lý Đông không nhịn được ôm bụng kêu thảm thiết.
Thấy một màn này, mọi người ở chỗ này đều sợ đến ngây người, đây là cái sức mạnh gì đây?
Hai vị công an trợn mắt hốc mồm: "..." Cô gái nhỏ xinh đẹp đây ư?
Tống Sở vô tội nhìn mọi người, "Anh ta táy máy tay chân, đây là tôi tự vệ."
Nếu không phải còn phải để Lý Đông bị bắt đi, cô thế nào cũng phải đá gãy chân đối phương cũng không phải không thể.
Nhưng mà một cái đá vừa nãy cũng khiến anh ta chịu đủ rồi, không chỉ thường xuyên bị đau, còn có thể lưu lại nội thương không hề nhẹ, ảnh hưởng đến năng lực gì đó, hơn nữa bảo đảm không kiểm tra được, tên súc sinh bạo hành gia đình không xứng đáng làm người bình thường.
Mọi người: "..."
Đường Phụng lập tức nói: "Bình Bình yêu quý đáng thương của tôi, thiếu chút nữa thì lại bị tên súc sinh kia bắt nạt rồi, tự vệ cũng tốt."
"..." Một đám người nhếch mép, rốt cuộc là ai bắt nạt ai đó?
Bà Lý nhìn con trai nằm dưới đất ôm bụng kêu thảm thiết, trông có vẻ cực kỳ đau.
Nên không nhịn được nói với hai vị công an: "Đồng chí công an, Tống Sở đó đang bắt nạt người khác, còn dám động thủ ngay trước mặt mọi người, mấy người nên bắt cô ta lại đi."
"Tôi nhổ vào, bà bị mù à, rõ ràng là con trai bà muốn động tay, bảo bối của tôi mới phải đá một cái để tự vệ."
"Út Bảo nhà tôi rõ ràng là một cô gái yểu điệu, thuận tiện đá một cái, thì có thể gây tổn thương ở chỗ nào được chứ, Lý Đông cũng diễn quá trớn rồi." Bà hừ lạnh.
Mặc dù người ở đây thấy Lý Đông bị Tống Sở đá bay là cho kinh ngạc hoảng sợ, có thể nhìn ra được Lý Đông giống như sống không bằng chết, lại cảm thấy đúng là có hơi cường điều, chỉ sợ là giả bộ.
Nhưng cái kiểu cô gái yểu điệu họ tuyệt đối không thừa nhận, có cô gái nhà ai lại có thể đá bay một tên đàn ông cao lớn được chứ?