Hoắc Khải đã thấy sức mạnh vũ lực của Tống Sở từ sớm rồi, anh ấy càng nhìn ra được Lý Đông không hề giả vờ, nhưng cũng chỉ nói một tiếng đáng đời.
Anh ấy ho khan: "Lý Đông động thủ trước, Tống Sở tự vệ cũng là chuyện bình thường."
Lúc này người tên công an mới tỉnh hồn, ánh mắt nhìn về phía Tống Sở cũng có hơi khác thường.
Nhưng họ cũng không cảm thấy Tống Sở có gì sai, ngược lại trong lòng lại nghĩ làm tốt lắm, những thằng đàn ông bạo hành gia đình vô liêm sỉ như vậy nên bị đối xử như thế.
"Tự vệ là hợp pháp." Câu đầu tiên Lưu Vinh nói là kết luận Tống Sở không bị gì.
Sau đó cùng Trương Chấn Hưng kéo Lý Đông lên, "Lý Đông dính líu đến chuyện bạo hành gia đình và ngoại tình, chúng tôi sẽ đưa anh ta về thẩm vấn theo quy định của pháp luật."
"Không, con trai tôi không làm, các anh đồng chí công an không chỉ nghe lời khai bên phía Tống Bình như vậy được." Bà Lý đi lên định ngăn cản.
Lưu Vinh lạnh lùng nói: "Đương sự có vết thương trên mặt, tay bị trật khớp, đây chính là sự thật đặt ngay trước mắt, bà cho rằng mắt chúng tôi bị mù rồi à?"
"Đưa đương sự đi bệnh viện kiểm tra trước đã, chúng ta ở lại để tiến hành điều tra sự việc của Lý Đông." Trương Chấn Hưng nói với Lưu Vinh.
Anh ấy nhìn Tống Bình đang vô cùng yếu ớt, trật khớp tay cũng là do bị đánh, rất đáng thương.
"Được." Lưu Vinh gật đầu.
Lúc này Lý Đông không chỉ đau bụng nghiêm trọng, còn như bị tạt một chậu nước lạnh đến thấu tim, vợ anh ta thực sự không cần anh ta nữa.
Tống Sở cũng lười dây dưa với người nhà họ Lý, "Mẹ, mọi người về trước đi, con đưa chị Bình đi bệnh viện trước."
"Được, hai đứa mau đi đi, Bình Bình yếu thành như vậy rồi, mấy tên súc sinh nhà họ Lý này." Đường Phụng gật đầu.
Thím hai đi lên, "Sở Sở, thím cũng đi cùng hai đứa."
Tống Sở biết bà ấy không yên tâm về chị họ, "Vâng ạ."
Hoắc Khải ném chìa khóa xe cho Cố Việt, "Em đưa họ đi bệnh viện đi, anh giúp đồng chí Trương lục soát tìm chứng cứ."
Cố Việt nhận lấy chìa khóa xe, "Được, buổi tối em đến đón anh."
"Được." Hoắc Khải gật đầu.
Tống Sở cõng Tống Bình trên lưng lên xe, đi vào cùng thím hai.
Cố Việt lên xe nổ máy, sau đó lái xe rời khỏi thôn.
Nhìn chiếc xe Jeep dần dần đi xa, Lý Đông vừa đau lại vừa hoảng sợ, đột nhiên anh ta cảm thấy thứ quan trọng nhất đối với mình như đã mất đi.
Đến bệnh viện huyện, Tống Sở lại cõng Tống Bình đi kiểm tra, khám bệnh, Cố Việt cũng giúp mấy việc lấy số.
Tay trật khớp đã được nối lại, dùng kẹp cố định.
Tống Sở nhờ bệnh viện bên này lấy một phần giám định thương tật, làm chứng cứ đưa cho cục công an.
Bệnh viện tiêm truyền nước hạ sốt, Tống Sở và thím hai chăm sóc Tống Bình ở bệnh viện, Cố Việt thì lái xe về đón nhóm Hoắc Khải.
Vì còn phải lấy khẩu cung làm chứng cứ, Tống Sở ở một bệnh viện một đêm với Tống Bình, thím hai cũng giúp đỡ.
Sau đó thì cô lần nữa cùng Cố Việt về thôn.
Hoắc Khải lái xe đưa các cô về.
Trên đường đi, Tống Sở hỏi: "Chứng cứ đã thu thập được chưa?"
Hoắc Khải trả lời: "Thu thập được rồi, ban đầu người nhà họ Lý cũng không thừa nhận, sau đó chúng tôi tìm được quả phụ đó, tôi dọa, thì bà ta mới nói thật."
"Vậy như vậy sẽ xử thế nào?" Tống Sở lại hỏi.
Hoắc Khải nói: "Qủa phụ đó cắn chết cũng không buông chuyện cô ta ở với Lý Đông là vì sinh một đứa con, chuyện này của họ không dễ xử lắm, nhưng ngược lại có thể mượn chuyện này để chị họ cô xin ly dị."
"Lý Đông dính líu đến chuyện bạo hành gia đình, cái này có thể bị lao động giáo dục một thời gian, sau khi đi ra, anh ta với quả phụ đó có thể bị tiến hành phê phán."
Tống Sở gật đầu: "Hôm nay thật sự là cảm ơn anh."
Cô muốn khiến cho Lý Đông cả đời này phải hối hận, nhất là sau khi thấy chị họ cô rời khỏi anh ta mà vẫn có thể sống tốt như thường.
Hoắc Khải cười xua tay, "Không cần khách sáo vậy đâu, ai bảo tôi lại là anh họ của Tiểu Việt chứ."
Tống Sở cười hỏi: "Vậy là tôi phải cảm ơn Cố Việt à?"
“Ha ha, cô có thể nghĩ như vậy." Hoắc Khải nghiêng đầu nháy mắt với Cố Việt ngồi bên cạnh, cười trả lời.