Đến thôn, Hoắc Khải được Tống Sở dẫn đến khu nuôi dưỡng, cũng tiện đi thăm ông cụ Cố một chút.
Ngồi chơi được một lúc thì Hoắc Khải rời đi, Tống Sở và Cố Việt đã tiễn anh ấy đến cửa thôn.
Nhìn xe Jeep rời đi, Tống Sở hưởng thụ làn gió mát mẻ vào ban đêm thổi đến, nhìn từng cánh đồng ruộng xanh mướt ở phía xa, tâm tình của cô nhanh chóng trở nên thanh thản hơn rất nhiều.
Sống ở mạt thế lâu như vậy rồi, một cuộc sống yên bình và ấm áp thế này khiến cô cảm thấy khá trân trọng.
Cố Việt phát hiện Tống Sở đang nhìn về phương xa một cách thất thần, anh mới cười hỏi: “Cô đang nghĩ gì vậy?”
Tống Sở quay đầu sang, đôi mắt cô hiện lên ý cười: “Tôi nghĩ cuộc sống của tôi bây giờ rất tuyệt.”
Cố Việt mỉm cười: “Cô còn biết hài lòng.”
Tống Sở nhún vai: “Biết đủ là vui mà.”
Cô đưa cánh tay về phía Cố Việt: “Học thần Cố, cảm ơn anh rất nhiều về chuyện hôm nay.”
Nếu không nhờ Cố Việt gọi điện thoại, thì Hoắc Khải cũng sẽ không thể gọi báo cảnh sát lái xe đến đó nhanh như vậy.
Cố Việt đút một tay vào trong túi quần, ít khi thấy anh lộ ra dáng vẻ thờ ơ, nhàn nhã lại tùy hứng: “Hiếm khi thấy cô khách khí như vậy.”
“Tôi vẫn luôn là một đứa nhỏ ngoan ngoãn có lễ phép.” Tống Sở tự huýt sáo.
Cố Việt: “...” Lần đầu tiên anh nhìn thấy một đứa nhỏ lớn như vậy.
Ý cười trong mắt anh càng lúc càng sâu đậm, từ sau khi gia đình anh gặp phải biến cố lớn, rồi anh bị điều xuống đây để làm thanh niên tri thức thì dạo gần đây anh mới cảm thấy thoải mái nhất.
Anh cúi đầu xuống, thấy Tống Sở nở nụ cười xinh đẹp tựa như hoa, trong lòng anh cũng chợt nảy sinh cảm giác cuộc sống như thế này cũng không tệ lắm.
Anh đưa tay lên, vỗ nhẹ một cái lên đầu của cô, anh còn khẽ cười và nói: “Đứa trẻ ngoan!”
Tống Sở bị hành động và lời nói đó của anh làm cho kinh ngạc, sau đó cô tức giận mà liếc anh: “Anh đừng có mà tỏ vẻ anh là bậc đàn anh của tôi, coi chừng tôi đánh anh đấy.”
Cố Việt vỗ ngực một cái, nụ cười hiện trên khuôn mặt tuấn tú của anh: “Tôi sợ quá!”
Tống Sở khẽ ngước cằm lên một cách vênh váo hống hách, dáng vẻ như bà hoàng, rồi đưa tay ra véo vào eo của anh một cái: “Biết sợ là tốt, sau này anh nhớ đừng có chọc tôi.”
“Tôi nào dám chọc cô!” Cố Việt dở khóc dở cười, anh cảm thấy dáng vẻ kiêu ngạo của cô rất thú vị.
Lúc gần đi tới cửa của nhà Tống Sở, Cố Việt hỏi: “Ngày mai cô có muốn tôi đi tới huyện với cô không?”
Tống Sở mỉm cười rồi nói: “Được đấy.”
Cố Việt gật đầu với cô một cái rồi đáp: “Tôi về đây, ngày mai gặp.”
Tống Sở vẫy tay: “Hẹn gặp lại.”
Nhưng vừa mới bước vào cửa, thì cô đã thấy anh tư Tống đang nháy mắt, cô cảm thấy khó hiểu mà hỏi: “Mắt anh bị làm sao vậy?”
Anh tư Tống: “...” Anh đúng thật là đang nháy mắt với người mù mà.
“Em gái, anh đã thấy thanh niên tri thức Cố đưa em về.” Anh ta vừa cười khà khà vừa tiến tới trước mặt cô.
Tống Sở lại nhìn anh ta với vẻ khó hiểu: “Bọn em về từ cửa thôn, phải đi ngang qua nhà của chúng ta trước, nên bọn em đi cùng thôi.”
Anh tư Tống cạn lời: “Em gái, sao em lại không hiểu thế kia?”
“Anh có ý gì?” Tống Sở hỏi anh ta.
“Anh thấy là thanh niên tri thức Cố đang có ý với em, vậy nên chắc chắn là cậu ta cố ý đưa em về. Không thì cậu ta đã đi một con đường khác gần hơn để về điểm thanh niên tri thức rồi, nhưng đây cậu ta lại cố ý đi một vòng. “ Anh tư Tống nói thẳng.
Tống Sở cạn lời: “Có ý cái đầu anh, bọn em nói chuyện phiếm với nhau suốt dọc đường, vậy nên mới đi đường này.”
Anh hai Tống đứng ở bên cạnh bổ sung thêm một câu đầy ẩn ý: “Em gái, em đừng khiêm tốn, cũng đừng thấy ngại, bọn anh biết hết.”
Tống Sở: “...” Mấy anh biết cái gì chứ?
"Trước đây em nói muốn đùa với thanh niên tri thức Cố, anh còn cảm thấy không tin, bây giờ nhìn dáng vẻ của cậu ta, em đã thành công hơn một nửa rồi đấy, tiếp tục cố gắng nhé!” Anh hai Tống động viên cô.
Thật không ngờ em gái anh ta lại có cách ứng phó với đàn ông, ngay cả một người lạnh lùng như thanh niên tri thức Cố mà cô cũng có thể chinh phục được, quá tài giỏi.
Không hổ danh là em gái anh ta.
Anh tư Tống trợn to hai mắt: “Cái gì? Em gái, em muốn trêu đùa với thanh niên tri thức Cố?”