Cố Việt vừa nghe đã biết cô đang có ý định gì rồi.
Anh có chút tò mò nên hỏi: “Cô nghiên cứu bình ắc-quy để làm gì?”
Tống Sở mỉm cười đáp: “Để tìm được nhiều tác dụng hơn, chúng ta có thể vận dụng bình ắc-quy vào nhiều lĩnh vực.”
Sau đó cô đã đưa ra rất nhiều ví dụ, rồi cô lại nói tiếp: “Chỉ cần có thể nghiên cứu ra bình ắc-quy công suất lớn là có thể chế tạo ra xe điện rồi.”
“Xe điện?” Cố Việt chưa từng nghe qua thứ này.
Tống Sở lên tiếng giải thích: “Nó là một loại xe sử dụng bình ắc-quy để chạy, tốc độ của nó nhanh hơn nhiều so với xe đạp, nhưng vẫn chậm hơn so với mô tơ một chút.”
“Lúc chạy không cần phải đạp giống như xe đạp, cũng không cần tốn xăng như xe mô tơ, chỉ cần một lần sạc đủ điện là có thể chạy được đến mấy chục thậm chí trên trăm cây số.”
Càng nói càng nhớ tới xe điện, ở cái thập niên này việc mua xe cũng không dễ dàng gì, thay phương tiện di chuyển bằng cách đạp thành xe điện cũng rất tốt.
Anh tư Tống lộ ra vẻ mặt đầy kích động: “Em gái, có loại xe đó sao?”
Tống Sở trả lời: “Chỉ mới là tưởng tượng thôi, hiện tại vẫn chưa có.”
Sau đó cô nháy mắt với Cố Việt: “Trong tương lai có thể có hay không, thì phải xem biểu hiện của Cố học thần đây.”
Cố Việt nhìn cô với vẻ dở khóc dở cười: “Tôi cũng biết là cô ở đây chờ tôi.”
“Hạng mục này thật sự không tệ, anh nghiên cứu kỹ một chút nhé.” Tống Sở dặn anh một chút.
Cố Việt nhìn cô với vẻ cười như không cười: “Cô muốn chạy loại xe điện này?”
Tống Sở thẳng thắn gật đầu: “Tôi muốn.”
“Thuận tiện dùng tôi?” Cố Việt nhỏ giọng hỏi.
Từ sau khi anh có một nửa phòng thí nghiệm của cô, cứ hễ cô nghĩ đến điều gì thì cô sẽ tới tìm anh để làm việc.
“Rất thuận tiện.” Tống Sở vừa nói xong thì cảm thấy câu này có gì đó không đúng lắm, thế là cô liếc Cố Việt: “Cố học thần, câu này của anh là có nghĩa khác, anh suy nghĩ không trong sáng.”
Lúc đầu thì Cố Việt có hơi sững sờ với câu nói rất khó hiểu của cô, nhưng ngay giây sau, anh đã kịp phản ứng, cô là đang muốn nói tới câu “Thuận tiện dùng tôi?” của anh.
“Cô đừng có nói bậy bạ, cô mới là người có suy nghĩ không trong sáng.” Lỗ tai của Cố Việt đỏ lên một chút, anh vội đi tới phía trước.
Người phụ này cứ suốt ngày suy nghĩ gì vậy?
Nhưng nếu cô không nói thì anh cũng không phát hiện ra, mà cô nói ra thì trong lòng anh lại nảy sinh cảm giác xấu hổ, anh nào đâu không trong sáng như vậy chứ…
Nhìn Cố Việt bước nhanh tới phía trước một cách không được tự nhiên, Tống Sở đứng phía sau lưng anh cũng không nhịn được mà bật cười.
Anh tư Tống và Tống Bình đi theo họ cách đó không xa đều cảm thấy mơ hồ, hai người này làm sao thế?
Lúc mấy người họ vừa đi tới cổng nhà máy cơ giới, thì đã thấy mấy người đàn ông trung niên đang đứng ở ngay cổng, bộ trang phục mà họ mặc cũng trông không giống như là một công nhân bình thường.
Thấy Cố Việt tới, một người đàn ông trong số đám người đó, khoảng tầm bốn mươi tuổi đã mỉm cười và bước tới trước, chủ động bắt tay với anh một cái: “Đồng chí Cố, đã lâu không gặp.”
Cố Việt cười nói: “Đã lâu không gặp xưởng trưởng Chu, lần này tới làm phiền ông rồi.”
Xưởng trưởng Chu để lộ vẻ mặt tươi cười, nói: “Đồng chí Cố khách khí quá rồi.”
Sau đó ông ấy nhìn về phía ba anh em Tống Sở: “Ba vị này là?”
Cố Việt trả lời: “Hiện tại tôi đang làm thanh niên tri thức trong một xã ở huyện phía nam, họ là đồng chí trong thôn.”
Sau đó anh đặc biệt giới thiệu Tống Sở: “Vị này đồng chí Tống, là trưởng khu của khu nuôi dưỡng ở thôn chúng tôi.”
Trước đây, xưởng trưởng Chu có nghe nói Cố Việt chủ động xin đến làm thanh niên trí thức ở nông thôn, ông ấy còn từng cảm thán rằng người trẻ tuổi thường dễ bị kích động, rõ ràng là anh có bản lĩnh như vậy, ở lại thủ đô không tốt hơn sao?
Nhưng ông cũng không biểu hiện ra, hơn nữa việc Cố Việt đi tới tỉnh của bọn họ, trông có vẻ cũng rất ổn, có thể mời anh đến để hướng dẫn kỹ thuật giúp họ một chút.
Thầy của Cố Việt là chuyên gia nổi tiếng khắp cả nước về động lực học trong vật lý, nếu có thể thiết lập mối quan hệ tốt với anh, nói không chừng là một ngày nào đó, bọn họ có thể mời vị kia đến chỉ đạo giúp.
Cộng thêm việc ông ấy nhìn thấy Tống Sở có vẻ ngoài xinh đẹp, khí chất hơn người, hoàn toàn không giống như một cô gái ở dưới quê, nên thái độ của ông ấy cũng tương đối ôn hòa.