Thịnh Thanh Dương dẫn người đến khu nuôi dưỡng đi quanh một vòng, xem xét ở hiện trường, sau đó mới mang theo đám người Phùng Bình về thị trấn, đâu mới có hai ngày lại đến.
Mọi người đi rồi, người dân trong thôn mới phản ứng lại được, không ngờ lúc nãy họ lại có thể nói chuyện với huyện phó, mỗi một người đều cảm thấy vô cùng kiêu ngạo và kích động.
Bây giờ các cán bộ trong thôn cũng mới phản ứng lại
"Sở Sở, sao huyện phó Thịnh lại phải đến khảo sát khu nuôi dưỡng chỗ chúng ta vậy?"
Tống Sở kiêu ngạo nói: "Đương nhiên là vì khu nuôi dưỡng của chúng ta nổi bật và xuất sắc hơn, nên mới có thể hấp dẫn huyện phó Thịnh đến khảo sát đấy."
"Nói không chừng trong tương lai khu nuôi dưỡng của chúng sẽ được liệt vào danh sách những trại trang nuôi xuất sắc nhất để làm mẫu đấy." Với việc này, cô vẫn rất có lòng tin.
Đường Dân cũng không khỏi kích động, "Được đấy, rất tốt!"
"Sau khi vào khu nuôi dưỡng làm việc thì phải làm thật tốt, chỗ chúng ta đã được lọt vào mắt xanh của huyện phó rồi, tương lai sau này sẽ ngày càng tốt lên thôi." Ông khích lệ nhóm người đang ở đây.
Các công nhân trong khu nuôi dưỡng đều kích động đến mức hô hấp dồn dập không kìm được bản thân, "Tốt quá, nhất định chúng tôi sẽ làm tốt."
Ở thời đại này, được lãnh đạo gặp là một việc rất vinh quang và kiêu ngạo, thậm chí có thể lấy ra để khoe khoang lâu dài nữa.
Quả nhiên phải đi theo Tống Sở mới có đường ra, họ cũng không phải người ngu, vừa rồi chính cô đã chào hỏi trước với huyện phó rồi mới báo cáo.
Bản lĩnh như vậy, trong thôn cũng không thể tìm ra được người thứ hai.
Tống Sở vẫy tay, nói với mọi người: "Chuyện lần này, làm cho tôi thấy mọi người đoàn kết không bị chia rẽ, khiến cho tôi rất vui mừng, cũng cảm thấy được thời gian dài mà tôi bỏ ra như vậy là rất đáng giá."
"Hy vọng tính đoàn kết sẽ tiếp tục được giữ vững như vậy, khiến cho thôn của chúng ta càng ngày càng tốt hơn, trở thành một công xã, thậm chí là thôn tốt nhất một huyện."
Cô dào dạt tình cảm nói: "Mục tiêu này cũng không khó để thực hiện, trừ tôi đi đầu ra, thì trọng tâm vẫn phải dựa vào mọi người đồng tâm hiệp lực để cố gắng, mọi người có làm được không?"
Mọi người không ngừng kích động nói: "Có thể làm được."
Nghĩ đến tương lai thôn họ là thôn tốt nhất toàn huyện, thì mọi người đều cảm thấy cuộc sống ngày càng có triển vọng.
"Vậy thì cùng đi làm việc thôi, tan đi." Lần này Tống Sở rất hài lòng với công nhân khu nuôi dưỡng và người dân trong thôn.
Vốn dĩ còn sợ có người ra cản, muốn đi theo để làm ầm ĩ, không nghĩ tới tất cả mọi người đều đứng ở chỗ cô để bảo vệ, điều này vẫn làm cho cô cảm thấy rất vui.
Các công nhân tiếp tục đi làm việc, người trong thôn cũng lục tục bắt đầu đi làm, Tống Sở gọi Cố Việt đến văn phòng.
Tống Sở cười như không cười nhìn anh, "Cố học thần, anh đã tính toán tốt từ lúc nào?"
Quả nhiên vẫn là người hai mặt, mà đã dùng hết sức để nghĩ thì còn xấu xa hơn cô.
Cố Việt biết cô đang chỉ cái gì, "Tôi nghe nói Phương Nguyệt Lan đi tố cáo, đoán là hôm kế tiếp sẽ cho người về tra xét, nên khi lên nhà máy cơ giới ở thị trấn, thì tiện thể tìm anh họ luôn."
"Sao anh có thể chắc chắn như vậy, rằng đồng chí Hoắc có thể kéo huyện phó Thịnh tới chứ?" Tống Sở hỏi.
Cố Việt cười nói: "Thịnh Thanh Dương chú trọng mảng kinh tế, nhưng hiện tại lại không có chỗ để chỉnh đốn với cải cách, mà muốn xây dựng khu xí nghiệp cũng không phải dễ dàng như vậy, nên đang lo lắng là phải mở rộng phạm vi hay là buông việc đó xuống."
"Cô mở khu nuôi dưỡng này cũng thuộc loại đề án thành công, sau khi anh ta nghe nhất định sẽ sinh ra hứng thú, nên là tự mình dẫn người xuống để khảo sát."
Tống Sở phát hiện Cố Việt không chỉ có chỉ số IQ cao, mà chỉ số EQ với khả năng tính toán cũng không thấp.
"Anh để anh ta đến khu nuôi dưỡng, trừ việc muốn mượn tay xóa sạch Phương Nguyệt Lan với đám người bên ngoài Phùng Bình ra, thì có còn những suy nghĩ khác không?" Cô ghé sát vào Cố Việt để hỏi.