Tống Sở lại gần, quanh quẩn chóp mũi của Cố Việt là mùi phong lan thơm ngát, vành tai cô hơi đỏ lên.
Lui về phía sau hai bước, đi đến chỗ bàn làm việc cầm cốc nước lên uống hai ngụm.
Bây giờ mới lên tiếng nói: "Khu nuôi dưỡng của chúng ta có tỉ lệ tử vong rất thấp, vì tỉ lệ nở của máy ấp trứng gà con tương đối cao, cũng tiết kiệm sức người sức của rất nhiều, gà nuôi cũng rất tốt, chờ một thời gian dài nữa nhất định sẽ có người để mắt đến."
"Thay vì đối phó với những phiền toái đang phải để mắt đến, thì không bằng ngày từ đầu đã kéo một chỗ dựa vững chắc lên, khiến cho người ta không dám xuống tay, Thịnh Thanh Dương là lựa chọn khá ổn."
"Anh ta như muốn mở rộng phạm vi, chúng ta phải phát triển nhanh hơn, để đôi bên đều có lợi và bổ sung cho nhau."
Mấy ngày nay anh nhìn những nỗ lực mà Tống Sở bỏ ra vì khu nuôi dưỡng, anh cũng muốn giúp cô khiến khu nuôi dưỡng ổn định hơn một chút.
Mục đích của chú cháu Phùng Bình hôm nay nhất định không chỉ đơn giản là vì cho Tống Sở một cái cớ để xuống ngựa như vậy mà tám chín mười phần là sau lưng còn cùng Phương Nguyệt Lan đánh ý định lên khu nuôi dưỡng.
Đây vẫn chỉ mới là bắt đầu nên khi xuất hiện chỉ là một ít nhân vật nhỏ mà thôi
Chờ đến khi khu nuôi dưỡng càng ngày càng tốt hơn, sau này càng mở rộng hơn, ai mà biết được người ta sẽ nghĩ ra những cách gì, thậm chí ngay cả người của bên công xã cũng sẽ nổi lên không chừng.
Vậy nên không bằng ngay từ đầu đã giải quyết cơ bản vấn đề được tốt nhất.
Tự nhiên Tống Sở cũng nghĩ đến vấn đề mà anh nghĩ, ý cười trong mắt cô tràn đầy, "Cố học thần, anh tốt thật đấy!"
"Không hổ là nòng cốt tinh anh của chúng ta." Trước kia cô cũng nghĩ sẽ có người đánh chủ ý lên khu nuôi dưỡng, còn đang suy nghĩ phải dùng giải pháp nào để giải quyết, mà anh đã giúp cô làm xong rồi.
Cố Việt khẽ cười nói: "Cám ơn sự khích lệ của cô."
Phương Nguyệt Lan bị người trong thôn mắng chửi thậm tệ, lúc trước cô ta lén đến trang trại xem, sau khi bị chú cháu Phùng Bình phát hiện mang đi thì luôn lo sợ đề phòng, bây giờ đến cửa cũng không dám ra ngoài.
Cơ bản là cô ta không nghĩ rằng mọi chuyện sẽ thành ra như vậy, rõ ràng là phải thành công, tại sao tự nhiên lại nhảy ra một huyện phó rồi?
Bên chỗ hai người Phùng Bình cũng không biết thế nào rồi, có liên lụy đến cô ta không?
Một đêm không ngủ, trạng thái cả người cô ta tương đối uể oải, lần đầu tiên nơm nớp lo lắng như vậy.
Hôm sau, quả nhiên có người từ chỗ huyện đến mang cô ta đi.
Phương Nguyệt Lan bị đưa đi, trong thôn không có một người nào đứng lên nói giúp cô ta.
Mẹ Phương lau nước mắt, trong lòng cha Phương cũng dễ chịu, hai người anh trai chị dâu cũng không vui mừng khi có người gặp họa, nhưng cũng không đồng tình.
"Mấy người nghĩ khi Phương Nguyệt Lan bị đưa đi sẽ phải chịu sự trừng phạt gì?"
"Có thể bị ngồi tù không? Cô ta cũng được xem là đi vu oan rồi."
"Ngồi tù thì cũng đáng đời, ai bảo cô ta vì ghen tị rồi tố cáo Sở Sở loạn cả lên."
"Đúng đấy, nếu như không có huyện phó ngay thẳng đến xử lý, thì khi cô ta cấu kết với mấy người đó, không biết là vì đối phó với Sở Sở hay gì, cô ta cũng không đáng được đồng tình."
"Không đến mức ngồi tù, nhưng có lẽ sẽ có những cái trừng phạt khác."
"Chắc là bị chỉ trích, cô ta làm như vậy cũng coi như là kẻ xấu đó."
"Hơn nữa sau này trong thôn của chúng ta cũng không tha cho cô ta, giữ một tai họa như vậy rồi, không biết sau này có lại muốn hại Sở Sở hoặc những người khác hay không nữa."
"Đúng đấy, chờ đến khi cô ta về, Phải khiến cho nhà họ Phương nhanh chóng đuổi khỏi thôn thôi, tai họa như vậy không thể lưu lại được nữa."
Trong thôn có người chuyên đi làm chuyện xấu sau lưng như vậy, đổi thành người của thôn nào thì thôn đó cũng sẽ không thích, mọi người trong thôn đều nhất trí tỏ vẻ không hi vọng Phương Nguyệt Lan tiếp tục ở lại trong thôn.
Qua hai ngày sau, Đường Dân đi một chuyến đến công xã, sau đó mang một tin về.
Thủ tục Phùng Bình đi vào ủy ban huyện không đầy đủ, đã bị đuổi thẳng rồi, chú anh ta cũng bị tra ra một ít chuyện khác, nên cũng bị cách chức rồi.
Mà Phương Nguyệt Lan vì giả dối đi tố cáo, cũng bị đưa vào nông trường xa xôi để tiến hành cải tạo.