Cố Việt gật đầu, "Ừ, anh ta muốn thành lập một tổ chức kinh tế, sau đó lại thấy cô là nhân tài ở phương diện này, cho nên muốn lấy cô."
Tống Sở nghĩ, "Thực sự như vậy thì đúng là thú vị đó, anh nói xem tôi có muốn đi không?"
"Cô nghĩ muốn đi thì đi, tuy rằng Thịnh Thanh Dương không phải người đáng tin, nhưng cách làm việc lại rất đáng để tin đó." Cố Việt chỉ biết cô thấy hứng thú thôi, lúc này mới nói ra là do anh tôn trọng suy nghĩ và quyết định của cô.
Tống Sở cười hỏi: "Làm người không đáng tin là sao?"
Cố Việt trả lời đúng sự thật: "Anh ta thích hát hoa ngắt cỏ, không thì cũng không bị đưa tới huyện ở phía nam."
Anh cảm thấy phải nói trước cho Tống Sở về bản tính phong lưu của Thịnh Thanh Hoa, không thì bị dụ dỗ cũng không tốt.
Tống Sở cười khẽ: "Nhìn ra vẻ mặt phong lưu của tên kia mà, không phải là một tên đơn giản."
"Trong lòng cô biết để không bị anh ta mê hoặc là tốt." Cố Việt dùng giọng đùa giỡn nói.
Tống Sở nhướng mày nói đùa lại giống vậy: "Có đại mỹ nhân như anh thường xuyên làm chói mắt tôi như vậy, sao tôi còn có thể bị những người khác mê hoặc được nữa chứ."
Dù là khí chất, dung mạo hay thể lực của học thần Cố, đều hơn Thịnh Thanh Dương một bậc.
Khóe môi Cố Việt cong nhẹ lên, "Nói hươu nói vượn gì đây, cô mới là đại mỹ nhân, đừng phá hủy thanh danh của tôi."
"Yên tâm là không làm xấu thanh danh của anh đâu, tuy anh là một đại mỹ nhân, nhưng tôi sẽ không mơ ước anh đến mức ăn cỏ cạnh ổ đâu, nên anh yên tâm làm việc đi cho tôi, sau này cưới vợ, tôi sẽ tặng anh một phần đại lễ lớn."
Tống Sở sợ Cố Việt hiểu lầm cô có suy nghĩ không an phận với anh rồi sau đó sẽ chạy đi, nên mới cố ý giải thích.
Nghe câu này, độ cong ở khóe môi Cố Việt thu lại.
Đổi thành hồi trước thì nhất định sẽ thở phào, hiện tại trong lòng đột nhiên có vài cảm giác không thoải mái, giọng nói anh trong trẻo lạnh lùng đi vài phần, "Cái này thì cũng không cần cô quan tâm đâu."
Sinh ra cảm giác không thể giải thích được khi đào hố và bây giờ lại tự chôn mình.
Tống Sở thấy anh có hơi không vui, cũng không nói đùa nữa, "Chúng ta trở lại vấn đề chính nhé, nếu tôi đến huyện làm kinh tế, thì anh phải làm sao bây giờ?"
Cố Việt hỏi lại: "Cái đó có quan hệ gì với tôi chứ?"
"Đương nhiên là có rồi, anh là cố vấn kỹ thuật năng lực của tôi, hiện tại tôi không thể rời khỏi học thần Cố được." Tống Sở ăn ngay nói thật.
Cô muốn rất nhiều thứ, và cũng chỉ có học thần Cố mới có thể ra tay giúp đỡ thực hiện.
Vốn dĩ tâm trạng Cố Việt có hơi buồn bực, sau khi nghe như vậy thì khá lên trong nháy mắt, nhướng mày: "Cô không thể rời khỏi một cố vấn kỹ thuật sai bảo tốt như vậy đúng không?"
Tống Sở cười haha nói: "Học thần Cố à, hiểu rõ chứ không nói."
Thấy anh đen mặt lại, vì mong muốn sống của cô rất cao nên bổ sung thêm nói: "Đương nhiên cũng không thể rời khỏi anh, mặt anh đẹp như vậy, mỗi ngày tôi có thể nhìn thấy anh thì lúc làm việc cũng thư thái."
"Nam nữ phối hợp làm việc không buồn phiền." Cả cô và học thần Cố đều có tiếng nói chung, làm việc chung với nhau thực sự khá buông thả, thoải mái.
Cố Việt bật cười, "Xem ra gương mặt này của tôi còn có chút tác dụng."
Tống Sở vỗ vai anh một cái, "Đó là dĩ nhiên, anh phải nhớ, kỳ thật thì thế giới từ xưa đến nay đều là thế giới nhìn mặt, anh quá may mắn khi mình có một gương mặt tuấn tú như vậy."
Cố Việt cười khẽ, "Tôi đây thực sự phải đi tạ ơn trời đấy với cha mẹ tôi, khiến cho tôi có một gương mặt như vậy."
Có thể sử dụng mặt để kéo cô gái này thì cũng không tệ lắm, còn tốt hơn so với cô vì mặt mà đi nhìn chằm chằm tên đàn ông khác.
"Phải cảm ơn thật tốt đấy." Tống Sở cười gật đầu, cô vẫn luôn là một nhan khống.
Cô chuyển đề tài hỏi: "Nên là học thần Cố à, nếu tôi lên huyện làm kinh tế, anh có muốn đi với tôi không?"