Cố Việt có thể nhìn ra được là Tống Sở rất hứng thú với việc đi đến văn phòng kinh tế huyện.
"Một cố vấn kỹ thuật như tôi có đi theo được không?" Bảo anh đi làm cho bên văn phòng kinh tế cũng không phải là không thể, nhưng nhưng anh am hiểu mà cũng thích làm công việc kỹ thuật hơn.
Tống Sở dĩ nhiên nói: "Vì sao lại không được? Không có lời của anh, thì rất nhiều chuyện không thể làm ra được."
"Tôi tin anh, học thần Cố." Cô nhìn về phía anh với ánh sáng trong suốt, mang theo một loại tin cậy.
Vốn dĩ Cố Việt không có nửa phần hứng thú với việc đi vào thị trấn, cũng đã từ chối anh họ và Thịnh Thanh Dương.
Nhưng khi chạm vào ánh mắt này của Tống Sở, anh như quỷ thần xui khiến nói: "Đi, nếu cô muốn đi, tôi đi theo cô."
Trên gương mặt xinh đẹp rạng rỡ của Tống Sở lộ ra nụ cười sáng lạng, kéo tay Cố Việt lên quơ quơ, "Tôi biết ngay là học thần Cố anh là tốt nhất mà."
“Ài, không biết nam thần tốt như anh thì tương lai người phụ nữ nào sẽ được hưởng lợi đây." Cô còn giả vờ tiếc rẻ nhìn khuôn mặt tuấn tú của Cố Việt rồi thở dài.
Cố Việt, người vốn dĩ đang cười tươi đến mức làm hoa mắt người khác: ". . ."
"Khụ, việc này sau này ai có thể nói rõ được chứ, tôi cũng chẳng hứng thú gì với những người phụ nữ khác." Anh vội ho khan rồi nói.
Đột nhiên hai mắt của Tống Sở trợn to, vẻ mặt kinh ngạc nhìn anh, "Không hề có hứng thú với phụ nữ á? Học thần Cố, hóa ra là anh thích đàn ông à?"
Vào thời mạt thế cặp đôi nam nam không ít, nên cô cũng không có ý khinh bỉ gì cả, chỉ là thực sự kinh ngạc mà thôi.
". . ." Cố Việt đột nhiên muốn hộc máu.
Anh không nhịn được giơ tay lên gõ đầu cô một cái, "Tống Tiểu Sở, cô nghĩ đến mấy cái lộn xộn gì trong đầu cả ngày vậy hả, sao tôi có thể thích đàn ông được."
"Chỉ là không sinh ra hứng thú và tình cảm với những người phụ nữ khác mà thôi, cô đừng nghĩ bậy." Anh cường điệu trọng điểm.
Lúc này Tống Sở mới nháy mắt mấy cái, "Tôi đã nói là trông anh có vẻ không giống người có loại sở thích vậy rồi mà."
"Đương nhiên là không có." Cố Việt bất đắc dĩ nói.
Mạch não của cô gái này xoắn quá, dọa anh nhảy dựng.
Anh nghĩ rồi hỏi: "Vậy khi nào cô chuẩn bị lên văn phòng kinh tế làm? Thịnh Thanh Dương nói chỉ cần cô đồng ý, anh ta sẽ mời cô ngay lập tức."
Tống Sở suy tư, "Không vội, chờ sắp xếp khu nuôi dưỡng xong xuôi, chờ chỗ anh chế tạo xong máy nén đóng gói chân không thì tôi mới có thể buông tay được."
"Về khu nuôi dưỡng thì bây giờ cô định làm sao? Giao cho những người khác phụ trách à?"
Cố Việt cũng biết Tống Sở không phải người thích độc tài chuyên quyền, nên nếu chọn đi làm văn phòng kinh tế ở huyện, liền sẽ không đrm nhiệm cả việc làm trưởng khu trong khu nuôi dưỡng.
Tống Sở nghĩ rồi nói: "Gần đây tôi sẽ bồi dưỡng một số cốt cánh để làm, đến lúc đó cho họ cạnh tranh trong các vị trí, có ai năng lực quản lý thì người đó lên."
Cho tới bây giờ cô cũng chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ luôn luôn quản lý khu nuôi dưỡng, đây chỉ là khởi điểm của cô mà thôi.
Khi vô tình đi vào thời đại này, cô cũng không muốn không có một lý tưởng nào cả, luôn muốn làm chút chuyện vì quốc gia và vì nhân dân ở đây.
Sau khi đến đây một khoảng thời gian như vậy, cảm xúc của cô đặc biệt sâu sắc, thấy vô số người đang phấn đầu ở tuyến đầu vì cống hiến, chỉ hy vọng quốc gia có thể cường mạnh.
Những con người thực sự có đóng góp to lớn, xuất sắc được báo chí đưa tin cũng rất đáng được khâm phục.
Cũng vì vậy cô mới thấy hứng thú với lời mời của Thịnh Thanh Dương, trước hết là phát triển kinh tế ở huyện phía nam, sau đó kéo đến tỉnh phía nam, sau đó lan rộng ra toàn quốc.
Cô cũng muốn đưa tất cả những máy móc mà Cố Việt nghiên cứu vào để sử dụng trong thực tế, dù sao khoa học kỹ thuật cũng là lực lượng sản xuất đứng nhất.