Cố Việt gật đầu: "Cũng được, tôi thấy đồng chí Tống Bình và Đường Hữu Hoa đều không tệ lắm."
"Ừ, tôi cũng thấy họ cũng không tồi, nhưng cũng phải phải xem lúc biểu hiện của họ vào lúc lựa chọn, gần đây tôi sẽ đào tạo trọng điểm.” Tống Sở nói.
"Trong lòng cô biết là tốt rồi." Cố Việt biết Tống Sở đã kiểm soát tốt những điều này.
Khi hai người nói xong, Cố Việt lại vào không gian của Tống Sở, tiếp tục đọc sách và tài liệu liên quan đến kỹ thuật đóng gói chân không.
Thời gian kế tiếp, những người trong thôn dùng khung gỗ để trồng rau dần dần bắt đầu thu hoạch
Tống Sở để đám người Đường Khánh đi hỗ trợ thu hoạch, muốn đưa đi lên thị trấn để toàn bộ được thống kê rồi đổi thành đồ, để họ đi làm chuyện này.
Rất nhiều người trong thôn lựa chọn mang đến thị trấn để đổi đồ, nhà Tống Sở cũng đi nhờ xe, những là đưa đến chỗ lão đạo Hồ.
Một số nhà máy trong huyện, vì nhà ăn thay đổi rau dưa nên cũng phong phú lên, Thịnh Thanh Dương thừa dịp nhiệt độ tăng thì bố trí người quảng cáo một đợt về vườn rau.
Không ít nhà máy chọn cách trồng theo tuyên truyền, dù sao trong nhà máy cũng có không ít nơi để trống, tất cả đều để trồng rau, đến lúc đó phát phúc lợi cho công nhân.
Những ngôi nhà trong thành cũng có ban công hoặc sân, nên cũng đi theo cách trồng rau đang nổi lên này, giải quyết không ít vấn đề khó khăn khi dùng bữa.
Đồng thời thôn Hạ Bá cũng dần dần được người ta biết tới, mọi người đều biết cách trồng rau này là do thôn đó truyền ra.
Lãnh đạo công xã còn cố ý trong lúc họp, chỉ riêng thôn Hạ Ba ra tuyên dương một phen, khi Đường Dân đi họp về thôn, còn mang theo đồ công xã thưởng cho về.
Phần thưởng này chia Tống Hữu Phúc, dù sao cũng là ông đi đầu làm cách trồng rau bằng khung gỗ này, kỹ thuật cũng do ông hướng dẫn.
Theo ý của bên công xã, cũng muốn Tống Hữu Phúc đến những thôn khác để hỗ trợ chỉ đạo, khiến cho các thôn khác đều nổi lên dùng cách này.
Tống Hữu Phúc cầm khăn lông với chén sứ được khen thương, trong mắt nhịn không được ươn ướt, đây là lần đầu tiên ông được một sự khẳng định lớn như vậy.
"Tôi nhất định sẽ không phụ lòng sự tín nhiệm của tổ chức với tôi, sau này tôi sẽ là một viên gạch, cần tôi đến hướng nào thì tôi sẽ đi theo hướng đó." Ông lau mắt, kiên định nói với Đường Dân.
Đường Dân cười vỗ vai ông, "Tốt lắm."
Ông phát hiện từ khi cháu gái ngoại thay đổi tốt lên, người nhà em gái cũng thay đổi rất nhiều, em rể chưa từng có cảm giác tồn tại cũng có thể ra cán sự, ông thật sự rất cao hứng và vui mừng.
Tống Sở cũng phát hiện tại bất tri bất giác, người cha sợ vợ của cô cũng trở nên sáng sủa hơn rất nhiều, vì vậy dù là nam hay nữ đều nên có sự nghiệp của bản thân hoặc là tìm được việc có ý nghĩa với cuộc sống để làm.
Đồng chí Tống Hữu Phúc nhanh chóng vùi đầu vào công việc tích cực đi hướng dẫn các thôn, khiến cho Đường Phụng chẳng thể cảm thụ được mùi vị gì.
Ngược lại không phải bà hâm mộ hay ghen tị với lão già đó, mà chính là thấy lão già đó có chuyện để làm, càng ngày càng nhiệt tình hơn, bà cũng hiểu nhưng cũng có hơi chán, muốn tìm chút chuyện để làm để khiến người ta công nhận hơn, không kéo chân sau Út Bảo nhà mình.
Tống Sở vẫn luôn chú ý đến mẹ cô, nên phát hiện ra tâm trạng của bà đầu tiên.
Hôm nay, thấy mẹ cô may quần áo, Tống Sở đi vào nhìn kỹ, "Mẹ ơi, tay nghề làm quần áo của mẹ tốt quá."
Đây là vải ở khu nuôi dưỡng đổi để phát làm phúc lợi tháng này, mẹ cô muốn làm quần áo cho cô.
Ban đầu cô còn nghĩ là mẹ cô làm cũng không khác lắm với những người già khác trong thôn, nhưng khi đến gần xem mới phát hiện chiếc áo sơ mi mẹ cô làm có hơi thắt eo, đường viền cổ áo với tay áo cũng được xử lý, mặc vào có lẽ cũng có thể thành hình.
Đường Phụng cười nói: "Tất nhiên, hồi đó mẹ khéo léo nhất thôn đấy, quần áo của ông ngoại, bà ngoại với các cậu của con đều do mẹ làm đấy."
"Mẹ ơi mẹ giỏi thật đấy." Tống Sở đột nhiên nghĩ đến nên làm thế nào cho bà được tỏa sáng hơn.