Tống Sở không chỉ có chỉ số IQ cao, mà chỉ số EQ cũng không thấp.
Vào thời tận thế thì càng được rèn luyện thêm nhiều về năng lực, nên biết Thịnh Thanh Dương nhất định sẽ trợ giúp, lúc này cô mới cố ý làm trò gọi điện thoại trước mặt xưởng trưởng La.
Bằng không nếu bị từ chối, vậy thì sẽ xấu hổ lắm, cũng sẽ lưu lại một đồng chí không thể đi một mình với xưởng trưởng La mất, ấn tượng là làm việc không đáng tin cậy.
"Tôi muốn mời anh giúp một tay với người ở trong nhà máy tủ lạnh, xem xem có thể mượn kho lạnh của họ để dùng một chút hay không." Cá lần này cô câu không chỉ có xưởng trưởng La mà còn có cả Thịnh Thanh Dương.
Thịnh Thanh Dương cảm thấy cô có khả năng tham gia vào lĩnh vực kinh tế, muốn cô đến văn phòng kinh tế huyện làm.
Đúng là Tống Sở rất hứng thú, nhưng cũng không muốn ngồi yên đó mãi.
Sau khi cô tranh thủ đi làm bên văn phòng kinh tế huyện, khi làm việc có quyền phát biểu và quyền thực thi, vậy nên sẽ cho Thịnh Thanh Dương thấy trước năng lực làm việc của cô, cũng chẳng phải lời ngoài miệng.
Bằng không đến lúc lên văn phòng kinh tế huyện làm rồi, nếu còn vì vài người đè nặng, làm gì cũng phải xin đến xin đi, mà không nhất định là người ta sẽ đồng ý, cô cũng tình nguyện không đi.
Ngược lại không phải là không phục sự quản lí của người khác, mà là cô hy vọng bản thân có thể được thả lỏng tay chân khi làm việc, nếu đã bị bó tay bó chân thì không bằng mặc kệ.
Quả nhiên, một Tống Sở như vậy, làm cho Thịnh Thanh Dương có hơi tò mò, "Cô muốn mượn kho lạnh làm gì?"
Tống Sở nói chi tiết: "Tôi có mời người làm ra một loại áo lông, dùng lông vịt bỏ thêm vào trong quần áo, có hiệu quả giữ ấm vô cùng tốt vào mùa đông, hôm nay tôi đến hãng may quần áo để tìm xưởng trưởng La, muốn nói một chút xem có thể hợp tác không."
"Chỉ là trước hết tôi cũng phải để xưởng trưởng La thử dùng để xem hiệu quả của áo lông đã, nhưng hiện tại trời nóng như vậy, cứ để vậy mà mặc cũng chẳng thử ra gì cả, tôi lập tức nghĩ đến tủ lạnh trong kho lạnh nhà máy."
"Sau đó tôi với xưởng trưởng La đều không biết người bên nhà máy lạnh, nên tôi muốn mời anh giúp một tay."
Thịnh Thanh Dương hứng thú với áo lông của cô ngay lập tức, "Lông vịt còn có thể bỏ vào quần áo để mặc à?"
Đây là lần đầu tiên anh nghe thấy như vậy.
"Có thể mà, hơn nữa còn có thể giữ ấm hơn đồ bông rất nhiều, khi mặc còn rất nhẹ và thoải mái." Tống Sở tự tin trả lời.
Hứng thú của Thịnh Thanh Dương càng nhiều hơn, "Áo lông cô mang tới không?"
"Có mang, tôi nhờ mẹ làm một kiểu đàn ông, một kiểu nữ." Tống Sở nói.
"Được, hiện tại tôi cũng liên hệ với người bên tủ lạnh, sau đó tự mình đến một chuyến, cô với xưởng trưởng La cũng đi thẳng qua đi." Thịnh Thanh Dương.
Tống Sở nhếch môi, cô biết với tính cách của Thịnh Thanh Dương, nhất định sẽ rất tò mò và thấy hứng thú nên sẽ tự đi xem mà.
"Anh cũng phải đi à?"
Thịnh Thanh Dương trả lời: "Đương nhiên là phải đi rồi, nếu nó thật sự có hiệu quả với cô, thì đây chính là cơ hội để phát triển hãng may quần áo của huyện chúng ta."
Hiển nhiên, tầm nhìn và sự quyết đoán của anh ta cao hơn so với xưởng trưởng La.
Cái này cũng liên quan rất lớn đến gia đình và hoàn cảnh mà anh ta từng sống.
"Được, phiền huyện phó Thịnh rồi, tôi sẽ đi nói với xưởng trưởng La ngay bây giờ." Tống Sở hoàn thành những lời còn sót lại.
Xưởng trưởng La ngẩn ra, vừa rồi ông ấy không nghe lầm đấy chứ?
Trưởng khu Tống này gọi điện nhờ huyện phó Thịnh hỗ trợ? Hơn nữa người ta còn đồng ý.
Ông cũng nghi ngờ có phải ông nghe nhầm rồi hay không.
Tống Sở kéo đầu óc đang phân tâm của ông ấy về, "Xưởng trưởng La, tôi muốn nhờ huyện phó Thịnh hỗ trợ việc liên hệ với bên nhà máy điện lạnh, bây giờ anh ta muốn chúng ta qua đó ngày, anh ta cũng muốn đi xem thử hiệu quả của áo lông một chút."
Xưởng trưởng La không ngừng kinh ngạc nhìn cô, "Cô còn quen cả huyện phó Thịnh nữa à?"
Như thế cũng không được!
Đôi khi ông ấy đến văn phòng huyện để họp, chỉ có lúc đó mới có thể nhìn thấy phó huyện Thịnh mà thôi, nhưng nói cũng chưa được vài câu.
Nhưng trưởng khu Tống này lại có thể gọi thẳng để mời hỗ trợ, quan hệ của hai người này là thế nào đây?