Một trưởng khu ở khu nuôi dưỡng trong thôn, sao có thể quen với huyện phó Thịnh được? Ông ấy thực sự rất tò mò.
Tống Sở cười trả lời: "Tôi từng có vài lần gặp được huyện phó Thịnh, anh ta là một lãnh đạo giỏi, nhiệt tình, tận tâm và đầy trách nhiệm."
Câu đó chẳng thể hiện cô có quen với huyện phó Thịnh, mà chỉ đơn giản là có gặp qua vài lần.
Nhưng hiển nhiên là xưởng trưởng Là không tin, ông ấy cũng gặp qua huyện phó Thịnh nhiều lần rồi đấy, nhưng cũng chẳng dám gọi cho người ta để nhờ trợ giúp, ông ấy cũng chẳng cảm thấy mặt mình lớn được như thế.
Nhưng dù là có tò mò đến đâu, ông ấy cũng sẽ không đi tìm hiểu nhiều, sợ lại làm đảo ngược phúc phần của Tống Sở.
"Nếu phó huyện Thịnh đã muốn chúng ta đến đó, thì bây giờ phải nhanh lên thôi." Trong nội tâm ông ấy không nhịn được có hơi kích động.
Cho dù chuyện áo lông có được không, nhưng có thể tiếp xúc nhiều hơn với phó huyện Thịnh cũng tốt!
Nhưng thật ra Quách Hà biết Tống Sở có quen biết với huyện phó Thịnh, dù sao qua lần đó cũng được nghe em gái kể chuyện Tống Sở đã đấu với kẻ bắt cóc và giúp anh ta thế nào.
Nhưng cũng không nghĩ tới là, Tống Sở lại dám gọi thẳng cho anh ta nhờ hỗ trợ, đối phương còn đồng ý dễ dàng như vậy.
Xưởng trưởng La không biết chi tiết chuyện của Tống Sở, nhưng cô ta biết, là một cô gái nghiêm túc, quê mùa ở nông thôn, chắc chắn là đã dựa vào bản lĩnh để qua lại thân thiết với huyện phó Thịnh.
Hơn nữa vừa rồi đứng trước mặt xưởng trưởng Tống Sở không hề luống cuống, cách nói năng hào phóng, lời lẽ có quy luật, khiến cho người nghe cảm thấy thiên vị, đây là một năng lực, mà người bình thường không học được.
Cô ta phát hiện sau khi bà cô này của em gái tốt lên, thì thực sự là người có bản lĩnh.
Tống Sở cười gật đầu: "Được."
Xưởng trưởng La đi xe đạp với bí thư, theo ba người Tống Sở đến chỗ nhà máy điện lạnh.
Dọc đường nói chuyện với Tống Sở, càng nói càng kinh ngạc, ông ấy phát hiện lúc trước đã đánh giá thấp bản lĩnh và năng lực của trưởng khu này rồi.
Dù ông ta có nói cái gì, cô cũng có thể nói cùng được, đặc biệt là với việc xây dựng và phát triển nhà máy thì cô đã cho một ít ý kiến đề nghị, khiến ông ta cảm thấy vô cùng giỏi.
Mấy cô gái bây giờ đều giỏi như vậy à? Có phải ông ta lạc hậu rồi không?
Khi hai nhóm đến chỗ nhà máy điện lạnh, Thịnh Thanh Dương đã tới trước rồi, anh ta do ngồi xe đến, nên phải cố đến nhanh hơn.
Hơn nữa vì để tỏ lòng tôn trọng với Tống Sở, nên anh ta ngồi ở cửa phòng bảo vệ để chờ.
Tất nhiên xưởng trưởng của của nhà máy điện lạnh cũng ngồi tiếp khách ở bên cạnh, nghĩ thầm, rằng ai có mặt mũi như vậy, còn có thể khiến cho vị đang ngồi trước mặt này phải ở đây chờ.
Tiếp theo đó thì lập tức nhìn thấy mấy người đi xe đạp từ xa vào cổng thì dừng lại.
Trước kia lúc hộp ông cũng đã từng gặp qua xưởng trưởng La chỗ hãng may quần áo rồi, tuy là không quen, nhưng liếc mắt một cái cũng nhìn ra được đối phương.
Nhưng như vậy cũng khiến ông hoảng sợ, vị xưởng trưởng La này có quan hệ tốt với huyện phó như vậy từ lúc nào? Mặt mũi lớn đến mức được hoan nghênh như vậy rồi à.
Không biết ông có nên chủ động đi qua chỗ xưởng trưởng La nhiều hơn không?
Trong lúc ông đang nghĩ ngợi, Thịnh Thanh Dương đã định đứng lên đi ra ngoài.
"Chào đồng chí Tống." Thịnh Thanh Dương đi đến trước mặt Tống Sở, cười chủ động đưa tay ra.
Tống Sở xuống xe đạp, cũng bắt tay thân thiết với anh ta, "Chào huyện phó Thịnh, thực sự làm phiền đến anh rồi."
Ngược lại người này lại có thể buông được thân phận, đến trước rồi ở đây chờ.
Điều này cũng khiến cho Tống Sở có thêm một ít ấn tượng với anh ta.
"Không phiền đâu." Thịnh Thanh Dương thu tay về cười.
Anh ta trưng cầu ý kiến của Tống Sở, "Bây giờ đến văn phòng ngồi trước, hay cô muốn đi thẳng đến chỗ kho lạnh để thử áo lông?"
Tống Sở thẳng thắn: "Đến kho lạnh thử quần áo trước đi."
"Được." Thịnh Thanh Dương gật đầu, sau đó giới thiệu người đàn ông trung niên đi theo đằng sau cho cô, "Vị này là xưởng trưởng Lý ở nhà máy điện lạnh."
Rồi giới thiệu với xưởng trưởng Lý, "Vị này là trưởng khu Tống ở khu nuôi dưỡng."