Hiện tại không chỉ có mỗi xưởng trưởng La là đang cảm thấy lòng nóng như lửa đốt, mà Thịnh Thanh Dương cũng không khác gì ông ấy.
Khoảng thời gian anh ta tới đây cũng không ngắn lắm, nhưng nó vẫn chưa đủ để tháo gỡ cục diện, bây giờ là thời cơ để biến cái áo lông này trở nên phổ biến.
Xưởng trưởng La cũng vô cùng đồng tình với ý đó: “Tôi cũng cảm thấy được, xưởng của chúng tôi có thể sản xuất trước một đợt, đợi đến mùa đông, có thể đem nó đến công ty bách hóa để bán thử.”
“Nếu người trong huyện mua về, thì họ sẽ truyền lại cho một người khác, sau đó chúng ta lại nghĩ cách xem có thể hay liên lạc với công ty bách hóa ở tỉnh để bảo bọn họ nhập áo lông vào và bán ra không.” Ông ấy nói tiếp.
Mặc dù hiệu quả có hơi chậm, có lẽ là trong năm đầu tiên họ sẽ không bán được bao nhiêu, nhưng nhìn chung thì họ có thể mở rộng thị trường ra một chút, sau đó tốn thêm vài năm nữa để đẩy áo lông ra toàn quốc, bọn họ kiên nhẫn chờ đợi được.
Tống Sở và Thịnh Thanh Dương cũng nghe hiểu được ý của ông ấy, nhưng hai người họ lại muốn theo đuổi hiệu suất, không thể đợi nổi mấy năm.
“Không chỉ mỗi cửa hàng bách hóa tổng hợp ở tỉnh, chúng ta cũng có thể liên lạc với mấy cửa hàng bách hóa tổng hợp ở các tỉnh thành khác, dù sao thì áo lông của chúng ta cũng rất tốt, không sợ họ không muốn, tôi có thể nghĩ ra biện pháp giải quyết.”
Mặc dù Thịnh Thanh Dương không muốn dùng mối quan hệ ở trong gia đình lắm, nhưng vì để có thể đưa áo lông phổ biến rộng rãi ra ngoài nhanh hơn, anh ta cũng sẵn sàng liên lạc với gia đình để nhờ hỗ trợ.
Nếu không, chỉ dựa vào mỗi việc đợi xưởng trang phục đi liên lạc, thì chẳng được tới đâu cả.
Chắc gì xưởng trang phục ở tỉnh thành chịu tiếp nhận hàng hóa của xưởng trang phục ở huyện, cái này là vấn đề về quan niệm, nếu không sử dụng quan hệ, tìm người liên lạc giúp thiết lập đường dây, nếu nói ba hoa chích chòe thì lãnh đạo của người ta sẽ không gặp.
Tống Sở cũng có nghĩ đến điều này, cô thì đưa ra ý kiến khác: “Thật ra thì chúng ta cũng có thể dùng hình thức quảng cáo để phổ biến rộng ra.”
“Dùng hình thức quảng cáo để phổ biến rộng ra?” Thịnh Thanh Dương và xưởng trưởng La đều sững người.
Thịnh Thanh Dương đến từ thủ đô nên anh ta cũng khá am hiểu về quảng cáo: “Cô muốn quảng cáo trên tivi sao? Nhưng bây giờ trên cả nước chẳng có mấy ai có thể mua được tivi.”
Tống Sở mỉm cười: “Không, chúng ta sẽ quảng cáo qua đài phát thanh.”
Số người ở thành phố có máy thu thanh cũng tương đối nhiều, nhóm người này cũng sẽ trở thành lực lượng chính mua áo lông, dù sao thì điều kiện kinh tế của họ cũng không quá tệ, hẳn là sẽ chịu chi.”
“Đến lúc đó chúng ta sẽ tới đài phát thanh của tỉnh để chi tiền quảng cáo cho áo lông, nếu đạt hiệu quả tốt, thì chúng ta sẽ lập tức tới đài trung ương ở thủ đô để mua thời gian phát quảng cáo.”
Trước đó cô đã lật xem qua tài liệu đã được thu thập, và phát hiện ở thập niên 70, ngoài quảng cáo của Linh Thị, thì cũng có phát ở đài phát thanh.
Thường thì sẽ hát một đoạn hoặc là một câu nói hay, sau đó sẽ lồng quảng cáo vào.
Hiệu quả của quảng cáo cũng nhanh hơn rất nhiều so với việc người truyền người, nhất là nếu nó được phát luân phiên trong một khoảng thời gian, thì hiệu quả chắc chắn sẽ rất khủng, mọi người nhất định sẽ nhớ đến áo lông.
Cô vẫn còn có ấn tượng, lúc xem tivi, lần nào cô cũng nhìn thấy trên đó phát quảng cáo, mặc dù rất phiền nhưng cô vẫn có ấn tượng rất sâu.
Lúc nhìn thấy thứ đó ở cửa hàng tổng hợp thì sẽ có một ấn tượng, hóa ra đây chính là xxx, nếu có cái nhu cầu này, thì sẽ mua và dùng thử.
Xưởng trưởng La cũng không am hiểu quá nhiều về phương diện này, nhưng ánh mắt của Thịnh Thanh Dương lại sáng lên.
“Đồng chí Tống, đầu óc của cô phát triển kiểu gì thế? Sao lại thông minh như vậy chứ?” Anh ta nhận ra bản thân đã thật sự gặp được báu vật.
Tống Sở giống như là một viên ngọc thô chưa được mài dũa vậy, sau khi bóc ra một chút, thì sẽ tỏa sáng chói mắt.
Anh ta gặp được báu vậy như vậy, đúng thật là quá may mắn.
“Cái ý này thật sự rất hay, đài phát thanh ở tỉnh thành sẽ phát một làn sóng quảng cáo, ở thành phố và trong huyện cũng có thể phát làn sóng, đến lúc đó việc đi bàn bạc với cửa hàng bách hóa tổng hợp cũng trở nên dễ dàng hơn rất nhiều, nói không chừng là người ta còn chủ động liên lạc với chúng ta đấy.” Anh ta cười nói.