Tống Sở cảm thấy Thịnh Thanh Dương không hổ danh là người được nuôi dưỡng bởi một gia đình lớn ở thủ đô, tầm nhìn của anh ta rất khác.
“Sao cô nghĩ ra được thế?” Đến anh ta cũng không nghĩ ra được cách này.
“Lúc trước tôi có mấy nghe mấy cái máy thu thanh phát quảng cáo vậy nên tôi mới chợt có linh cảm.” Cô cười cười, dĩ nhiên điều này là đùa.
Nhắc tới máy thu thanh, cô chợt cảm thấy bản thân cần phải mua một cái, thường thì cô nghe một số tin tức để hiểu chuyện, sau đó tường thuật lại cho cha mẹ cô, giúp họ giải sầu một chút.
Nhưng cũng cần phải có một cái máy thu thanh phiếu mới được, cái này thì cô có thể hỏi Cố học thần thử.
Cô phát hiện ra rằng Cố Việt có đường dây riêng để có được các loại phiếu, mà nó lại không giống như đường dây ở chợ đen, chắc hẳn là anh đã có cách riêng nào đó.
Nhưng cô sẽ không đi cố ý đi tìm tòi hay thăm dò thử, vì dẫu sao, ai cũng đều có bí mật của riêng mình.
Sau đó số tiền tiết kiệm trong điện thoại của cô cũng đã hết sạch, giờ còn phải kiếm ít tiền để học.
Thịnh Thanh Dương quyết định rằng dù có thế nào đi nữa thì cũng phải đưa Tống Sở đến làm ở phòng kinh tế, nếu không thì chắc chắn anh ta sẽ cảm thấy rất tiếc nuối và hối hận vì đã bỏ lỡ mất cô.
Một cô gái vừa tài giỏi vừa xinh đẹp như vậy, dù có đặt ở thủ đô, thì e rằng vẫn sẽ rất nổi bật.
Chắc người thế hệ trước cũng sẽ khá thích cô, ví dụ như mẹ anh ta, hẳn là bà ấy sẽ lập tức thích Tống Sở.
Mẹ anh ta bà nội của anh ta luôn thúc giục anh ta tìm vợ với yêu cầu là có năng lực, gia thế hay là tướng mạo gì đó, thì nhà bọn họ cũng không có quan tâm lắm.
Dĩ nhiên, anh ta là một người yêu cái đẹp, nên anh ta cũng có đặt ra yêu cầu về tướng mạo của người bạn gái hoặc là người vợ tương lai của anh ta.
Còn Tống Sở, ngoài việc cô có hơi vượt tuổi tác, thì những mặt khác của cô đều rất phù hợp với yêu cầu mà anh ta đặt ra về nửa kia.
Anh ta cười: “Cái này là do đầu óc cô thông minh, nếu đổi lại là người khác nghe đài thì cũng họ sẽ không nghĩ tới việc quảng cáo đâu.”
Xưởng trưởng La cũng nói theo: “Đúng đúng, vẫn là trưởng khu Tống thông minh, nếu đổi lại là tôi nghe, thì sẽ không có cái linh phước này đâu.”
Lời mà ông ấy nói là thật, bây giờ đầu óc của những người trẻ tuổi tốt hơn rồi.
Tống Sở cười đùa: “Hai người đừng khen tôi, nếu không thì tôi sợ mình sẽ kiêu ngạo mất.”
“Ha ha, thật ra thì cô có kiêu ngạo một chút cũng không sao.” Thịnh Thanh Dương cảm thấy Tống Sở chắc chắn là cô gái thú vị và đặc biệt nhất mà anh ta từng gặp.
Đợi một lát sau, xưởng trưởng Lý và hai người mà Thịnh Thanh Dương đưa tới, lần lượt mặc thử áo lông vào.
“Cái áo lông này tốt quá, chẳng những có hiệu quả giữ ấm tốt, mà mặc vào còn rất thoải mái.”
Xưởng trưởng Lý vừa cười vừa đưa chiếc áo cho Tống Sở: “Có phải mọi người định sản xuất cái áo lông như vậy không? Nếu có sản xuất, được thì tôi nhất định sẽ đi mua mấy cái.”
Ông nói như vậy, ngoài cố ý để Tống Sở có thể diện, thì ông cũng thật sự cảm thấy cái áo lông này rất tốt.
Nếu có bán, thì có thế nào ông cũng sẽ kiếm phiếu để mua cho mỗi người trong nhà một cái vì mặc nó vào rất thoải mái.
Tống Sở cười: “Về ý tưởng cho phương diện này, quan trọng là còn phải phụ thuộc vào xưởng trưởng La.”
Bây giờ, xưởng trưởng La nào không chịu, hai tay và hai chân của ông ấy đã hận không thể tán thành: “Sản xuất, nhất định xưởng của chúng tôi sẽ sản xuất cái áo lông này.”
Ông ấy quyết định bàn chuyện hợp tác với Tống Sở.
Bây giờ thì ngược lại, Tống Sở không vội, nhưng xưởng trưởng La lại nôn nóng muốn xác nhận hợp tác.
Xưởng trưởng Lý bật cười ra tiếng: “Ha ha, vậy đợi đến khi sản xuất ra, ông La nhớ thông báo một tiếng.”
Xưởng trưởng La nghe được lời này thì cũng biết đối phương muốn xây dựng mối quan hệ hữu nghị, thế nên ông ấy lập tức cười nói: “Không thành vấn đề.”
Xưởng trưởng Lý mời tất cả bọn họ tới phòng làm việc để uống trà, nhưng Thịnh Thanh Dương lại khéo léo từ chối, anh ta đưa Tống Sở và xưởng trưởng Chu tới thẳng văn phòng huyện.