Cố Việt nổi đường gân đen, Thịnh Thanh Dương vậy mà lại thiết lập mối quan hệ: “Ừ, vậy cô gọi thế đi.”
Cái xưng hô này cũng không thành vấn đề gì, điều mà anh sợ chính là cô bị Thịnh Thanh Dương để mắt tới.
Suy nghĩ một chút rồi anh lại lên tiếng nhắc nhở cô: “Cô là của tôi, cô chú ý hơn một chút.”
Tống Sở nhìn anh một cách khó hiểu: “Gì cơ?”
“Ý tôi là sau này trong công việc, hai người tốt nhất là nên giữ khoảng cách, không nên để anh ta làm ra mấy chuyện gây hiểu lầm.” Cố Việt trả lời.
Tống Sở nhớ tới trước đây Thịnh Thanh Dương cũng khá phong lưu, chính cô cũng có thể nhìn ra được điều này.
“Không gây hiểu lầm được đâu, chúng tôi chỉ là đồng nghiệp, miễn cưỡng làm bạn mà thôi, nhưng tôi nhất định sẽ giữ một khoảng cách với anh ta.” Cô gật đầu một cái.
Thịnh Thanh Dương là một anh chàng đẹp trai tỏa nắng, nên lúc làm việc với nhau thì vẫn khá thu hút ánh nhìn, nhưng cũng không phải là đồ của cô, nên hiển nhiên cô sẽ không để đối phương bị hiểu lầm điều gì cả.
Cố Việt thở phào nhẹ nhõm: “Trong lòng cô hiểu rõ vậy là được.”
Tống Sở đạp xe ngay bên cạnh anh: “Cố học thần, hình như hôm nay tâm trạng của anh không tệ nhỉ?”
Ngay khi cô nhìn thấy anh đứng ở cổng nhà máy thì cô đã có cảm giác tâm trạng của anh tốt hơn so với lúc vừa mới vào thành phố rồi.
Trong đôi mắt của Cố Việt lộ ra ý cười: “Cô quan sát cũng đúng lúc thật.”
Điều này có nghĩa là Tống Sở vẫn còn quan tâm tới anh sao.
“Có chuyện gì vui thì chia sẻ với nhau đi.” Tống Sở cười.
Cố Việt thấy anh tư Tống đang đạp xe ở phía trước với một khoảng cách khá xa, đủ để không nghe thấy tiếng của bọn họ.
Lúc này anh mới nhỏ giọng nói: “Cuối cùng giờ tôi cũng đã nghe ngóng được tin tức của cha tôi và anh tôi, vậy nên tôi đang rất vui.”
Anh không biết rằng anh tư Tống và Tống Bình đang cố ý tạo khoảng cách để anh và Tống Sở được trò chuyện riêng với nhau.
Tống Sở vừa nghe anh hạ thấp giọng xuống mà nói thì có suy đoán: “Bọn họ cũng được điều xuống?”
Cố Việt gật đầu một cái: “Ừ, nhưng cũng may là cha tôi với anh tôi được điều xuống chung với nhau.”
Lúc ấy, anh chỉ điều tra ra được chỗ mà ông nội điều xuống, còn cha và anh của anh thì vẫn không hề có tin tức gì, nghĩ đến việc ông nội lớn tuổi, anh mới lập tức xin tới nơi này để làm thanh niên tri thức, chủ yếu là vì để chăm sóc ông nội.
Nhưng trong lòng anh vẫn luôn nhớ mong đến cha và anh của anh, anh cũng đã từng nhờ người hỗ trợ điều tra, nhưng vẫn chẳng có tin tức gì.
Lần này lại có thể điều tra ra được, may mà có anh họ hỗ trợ anh.
“Biết được tin tức của họ là tốt rồi, anh cũng có thể cho người khác xuống hỏi thăm xem bên bọn họ có quản nghiêm khắc không, xem có thể gửi ít đồ tới đó qua đường bưu điện không.” Tống Sở cũng mừng cho anh, vì dù sao việc có thể tìm được tung tích người thân cũng là một chuyện tốt.
Cố Việt không hề do dự mà đáp: “Tôi dự định tự mình tới đó một chuyến.”
Tống Sở cũng không có ngạc nhiên gì lắm với quyết định này của anh, vì cô biết anh là một người nặng tình thân, điểm này cũng rất tốt.
“Chỗ bọn họ có cách xa huyện nam không?” Cô hỏi.
Cố Việt trả lời: “Cũng ở phía nam, nhưng mà ở tỉnh khác.”
“Phải đi ra ngoài tỉnh, liệu anh có gặp nhiều phiền phức không?” Tống Sở hỏi han anh.
Bây giờ đi xa cũng không dễ dàng gì, nhất định phải có giấy chứng nhận, muốn đi sang tỉnh khác phải tìm một lý do.
Cố Việt suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu thật sự không được thì tôi sẽ lập tức tới nhà máy cơ giới hoặc là nhà máy sắt thép để trao đổi kỹ thuật, nhờ hai nhà máy ở trong huyện giúp tôi cấp chứng nhận.”
Chẳng qua là lý do này có hơi miễn cưỡng.
Tống Sở gật đầu một cái, đáp: “Lý do này có hơi thường.”
Sau đó cô vừa cười, vừa nói: “Để tôi đi cùng với anh, tôi có thể dùng danh nghĩa đi công tác ở khu nuôi dưỡng để khảo sát xem có thể tiến cử kỹ thuật nấu chín thức ăn ở chỗ bọn họ không.”
Dù sao thì mấy người ở trong thôn cũng không hiểu những thứ này. Hơn nữa, lý do này cũng đáng tin hơn so với việc Cố Việt đi trao đổi kỹ thuật một mình.
Cũng có thể đưa anh tư và chị Bình của cô theo, hoặc là lại đưa Đường Hữu Hoa và Đường Vĩ đi cùng, để họ ngắm nhìn xã hội, cũng thuận tiện che chở.