Cố Việt không ngờ Tống Sở sẽ nói cùng đi với anh, nếu dùng việc khảo sát để xem có thể tiến cử kỹ thuật nấu chín thức ăn không thì quả thật sẽ đáng tin hơn.
“Cô sẽ đi cấp giấy sao?” Lần đầu tiên trong lòng anh nảy sinh một cảm giác ấm áp.
Tống Sở khẽ cười, nói: “Tôi sẽ đi cấp giấy, phải làm ở bên phòng kinh tế huyện một tháng nữa mới đi báo cáo.”
“Tôi cũng tiện đưa trưởng khu đang muốn được đào tạo đi ra ngoài mở mang tầm mắt, ở trong thôn mãi thì giới hạn quá, vừa hay lại càng danh chính ngôn thuận.”
Mỗi lần cô nói cô muốn làm gì, Cố Việt đều lập tức dồn hết tâm sức vào giúp cô, vậy nên cô cũng muốn giúp đỡ anh.
Cố Việt cũng không phải là kiểu người thanh cao và kiêu ngạo, nên khi Tống Sở nói muốn giúp anh thì anh cũng bằng lòng.
“Được, vậy phiền trưởng khu Tống đi cùng tôi một chuyến rồi.”
Tống Sở làm ra động tác ok với anh động tác tay: “Không thành vấn đề, trưởng khu Tống sẽ bảo kê anh.”
Cố Việt bật cười, lớn như vậy rồi, đây là lần đầu tiên có người muốn bảo vệ anh đấy, cảm giác rất tuyệt!
Hai ngày sau, Tống Sở đang ở khu nuôi dưỡng thì nhận được cuộc gọi từ xưởng trưởng La.
Ông ấy đã cho cô một câu trả lời rõ ràng, bên xưởng trang phục đã thông qua lời đề nghị thứ hai của cô, họ cũng đồng ý chi trả hai chục nghìn đồng để mua lại ý tưởng và kỹ thuật của áo phao lông.
Chẳng qua là họ yêu cầu Tống Sở không được nói ý tưởng và kỹ thuật này cho các nhà máy khác, điều này là để bảo đảm tính độc nhất vô nhị của xưởng bọn họ.
Hiển nhiên là Tống Sở sẽ không làm ra chuyện thấp hèn như vậy, sau đó cô chủ động đề nghị ký một bản hợp đồng, trong đó ghi ra yêu cầu của đôi bên và một số điều cần phải tuân theo, nhằm xem như là đã đảm bảo.
Ngoài hai chục nghìn đồng, bên phía xưởng trang phục còn phải mua cả lông vịt và lông ngỗng từ khu nuôi dưỡng.
Xưởng trang phục cũng có không ý kiến gì với điều này, họ rất mong chờ được kí vào.
Dẫu sao thì bây giờ chẳng có nhiều người nuôi vịt, nuôi ngỗng, nhà máy nuôi vịt, nuôi ngỗng lại càng ít hơn, nếu bọn họ đã muốn làm thì cần phải có nguyên liệu.
Nói trong điện thoại sẽ không rõ, nên Tống Sở đưa hai người là Đường Hữu Hoa và Đường Vĩ tới xưởng trang phục để bàn tiếp, thuận tiện ký hợp đồng.
Sau này hai người họ sẽ phải làm trưởng khu và phó trưởng khu của khu nuôi dưỡng, nên việc làm chứng là rất cần thiết, họ cũng nhận thức được rõ điều đó.
Sau khi ký hợp đồng và đóng dấu xong, đôi bên mỗi bên cầm một bản.
Xưởng trưởng La cười hỏi: “Trưởng khu Tống, bây giờ cô sẽ mang hai chục nghìn đồng kia đi, hay là đem tới đó luôn?”
Phía bọn họ đã chuẩn bị xong tiền, họ cũng phải nhanh chóng xây dựng một phân xưởng mới dành riêng cho việc sản xuất áo phao lông, nếu không thì sẽ trễ cho việc sản xuất áo vào mùa.
Tống Sở trả lời: “Bây giờ chúng ta sẽ mang đi.”
Có cô ở đây, cho dù gặp phải cướp bóc thì cũng không thành vấn đề.
Xưởng trưởng La cười hỏi: “Có cần bên chúng tôi cử vài người đưa mọi người trở về không?”
Đó chính là hai chục nghìn đồng, không thể để xảy ra bất trắc gì.
Tống Sở mỉm cười từ chối: “Cảm ơn ý tốt của ông xưởng trưởng La, tôi có dẫn theo hai đồng chí có sức lực, nên trên đường đi sẽ không có vấn đề gì xảy ra đâu.”
Xưởng trưởng La cũng không có ý kiến gì nữa, ông ấy dẫn họ đến phòng kế toán để lấy số tiền đã được chuẩn bị xong.
Bởi vì xưởng trưởng La đã có nói qua ở trong điện thoại, cho nên cô đã chuẩn bị sẵn một chiếc cặp sách hai quai xách tới.
Cái này là gần đây cô nhờ mẹ cô làm, có nó thì đi ra ngoài tiện lợi hơn một chút.
Đi theo cô là Đường Hữu Hoa và Đường Vĩ, khi họ thấy Tống Sở bỏ từng xấp tiền vào trong cặp sách, thì họ có cảm xúc không chân thật lắm
Đây là số tiền lớn nhất mà bọn họ từng thấy trong đời, đúng thật là dọa người.
Đồng thời, sự khâm phục và kính trọng mà họ dành cho Tống Sở cũng tăng lên một bậc, quả thật là cô rất tài giỏi.
Không chỉ khiến xưởng trang phục mua lông vịt và lông ngồi từ khu nuôi dưỡng lâu dài, mà cô còn có thể làm cho đối phương chịu chi trả hai chục nghìn đồng để mua cái gì mà ý tưởng và kỹ thuật, đúng là gì cô cũng làm được.