Hiện tại chuyến sớm nhất là chiếc tàu màu xanh lá cây kia là, thời gian xuất phát cũng còn khá lâu, chỗ ngồi còn cứng, đặc biệt là mùi cũng nặng.
Cũng may Cố Việt đã mua vé mà tất cả đều là thuộc dạng giường nằm, và khi mọi người tìm được số toa tàu thì đi vào.
Đám người Tống Sở có tổng cộng sáu người, vừa hay ở trong một căn phòng nhỏ.
Hai nữ đồng chí thì ngủ giường dưới, còn bốn nam đồng chí thì ngủ giường trên.
Ngoài Cố Việt, chẳng có ai trong số bọn họ là từng ngồi xe lửa giường nằm.
Thật ra thì Tống Sở cũng chưa từng ngồi qua, trước đây khi cô đi xa, nếu không phải là đi bằng xe hơi, máy bay thì là đường sắt cao tốc, nên đây là lần đầu tiên mà cô ngồi xe lửa như thế này.
“Khi nào chúng ta sẽ đến?” Cô hỏi Cố Việt.
Cố Việt trả lời cô: “Hai ngày sau chúng ta mới có thể đến đó.”
“Cũng may anh mua vé giường nằm, nếu không, ngồi suốt hai ngày thì hành hạ người khác thật.” Tống Sở cười.
Cố Việt nói: “Tôi là vì lo cô không muốn ngồi lâu như vậy, nên mới cố ý đi tìm người mua vé mua giường giúp."
Anh cũng khá hiểu Tống Sở, anh biết cô có thể chịu được cực khổ, nhưng khi có thể hưởng thụ, thì cô sẽ không can tâm làm khổ mình.
Tống Sở cười hì hì một tiếng: “Vẫn là học thần Cố hiểu tôi.”
Cô phát hiện ra rằng mặc dù tính tình của Cố Việt có hơi lạnh lùng, nhưng anh vẫn có rất nhiều mặt khá tính tế và ân cần.
Xe lửa bắt đầu chạy, mấy người bọn họ ngồi trò chuyện với nhau trước, sau đó thì ăn cơm trưa và buổi cơm với món trứng gà và bánh nhân thịt.
Trước đó, ở khu nuôi dưỡng, họ đã thay một đợt bình nước, lần này Tống Sở cũng bảo mỗi một mang theo, lúc ở nhà khách thì tranh thủ rót đầy vào rồi đem lên trên xe.
Vấn đề ăn uống cũng đã được giải quyết nhanh chóng.
Bởi vì nóng nên có thể giữ hai quả trứng gà lại, nhưng bánh nhân thịt thì không thể, vậy nên cô đã bảo tất cả mọi người ăn hết bánh vào ngày hôm qua.
Ngày hôm sau thì cô bảo Cố Việt đưa bọn cô đến toa ăn để ăn cơm trưa.
Số người ở trong toa ăn cũng không nhiều, chủ yếu là do đồ ăn ở đây đắt hơn tiệm cơm quốc doanh bên ngoài, vậy nên cơ bản là mọi người tự mang đồ ăn lên xe lửa, hoặc là chịu khó nhịn đợi xuống xe rồi đi mua đồ ăn.
Tống Sở bảo bọn họ ngồi xuống, còn cô thì đi gọi đồ ăn.
Có ba loại đồ ăn, một là mặn, hai là chay, nước cơm là miễn phí, cũng cần phải có phiếu cơm và tiền.
Tống Sở cũng không tiết kiệm, mỗi người đều xin một phần ba nguyên liệu, mấy người ngồi trong toa ăn cũng liếc nhìn bọn họ mấy lần.
Mấy người này thật đúng là chịu ăn.
Đám người Đường Hữu Hoa đã từng trải nghiệm qua việc ăn uống thả ga ở nhà khách mười đồng, và tiệm cơm quốc doanh, nên hiện tại họ cũng trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều rồi.
Tống Sở ăn vào thì thấy mùi vị tạm được, đồ ăn ở thập niên này vẫn tương đối đầy đủ.
Mấy người họ vừa ăn xong, thì đột nhiên cách đó không xa có một bà lão ho khan dữ dội. Sau đó, bà ấy chợt dùng hai tay bóp chặt lấy cổ, dáng vẻ giống như đang ngạt thở vậy.
Đứng đối diện bà ấy là một cô gái trẻ tuổi đang hoảng hốt: “Bà nội, bà bị làm sao thế?”
Bà lão hoàn toàn không thể nói nên lời, chỉ trợn to mắt, ngón tay thì chỉ vào cổ.
Mấy người trên toa ăn cũng sợ hết hồn: “Có phải là bà ấy bị mắc thứ gì đó ở trong cổ họng không?”
Bà lão run rẩy gật đầu, sau đó sắc mặt của bà ấy bắt đầu tái xanh, trông vô cùng nguy hiểm.
Tống Sở thấy vậy thì lập tức đi tới, cô phát hiện bà ấy thật sự bị ngạt thở vì có thứ gì đó mắc ở cổ họng.
Thế là cô đã không hề do dự mà ôm lấy bà lão, không ngừng làm theo phương pháp cấp cứu mắc dị vật ở thời hiện đại.
Cô vốn dĩ có sức lực lớn nên cách làm cũng tương đối chính xác, sau khi cô làm mấy lần thì bà lão nôn ra một cái xương gà.
Sau đó bà ấy ho khan, Tống Sở bảo toa ăn đưa một ly nước để bà lão uống.
Sau khi bà lão uống nước xong, mới dần không ho khan nữa, tiếp đó là bà ấy nằm sõng soài ở trên ghế như mệt lả vậy.
Tống Sở vốn định rời đi, nhưng lại bị bà lão nắm lấy tay không chịu buông.