Bà lão nghỉ ngơi được hai phút, lúc này mới có sức để nói, bà ấy kéo tay Tống Sở, không ngừng tỏ ra biết ơn: “Cháu gái, khi nãy thật sự cảm ơn cháu, nếu không thì e là dì phải bỏ lại cái mạng già này ở đây rồi.”
Khi nãy bà vốn muốn nôn xương gà ra, nhưng vừa ho thì không ngờ lại càng khiến nó tuột xuống, sau đó bà ấy lập tức không thể thở được nữa, cảm giác như sắp chết vậy.
Mới đi dạo một vòng ở quỷ môn quan, nên hiển nhiên bà ấy cảm thấy rất biết ơn với người đã mình.
Tống Sở cười cười: “Dì không cần khách khí, này là phúc vận của dì tốt.”
Cái thấp niên này, có không ít người già có hơi mê tín, nên khi nghe cô nói như vậy thì bà ấy đã rất vui: “Cháu gái này không chỉ xinh đẹp mà cái miệng cũng rất ngọt nữa.”
“Dù sao đi nữa thì cháu cũng đã cứu dì, ân tình này dì sẽ ghi nhớ kỹ.” Bà lão liên tục kéo lấy cô, và bà ấy vẫn luôn có cảm giác rất an toàn khi làm như vậy: “Cháu gái, cháu tên là gì?”
“Cháu tên Tống Sở.” Tống Sở cười: "Dì không cần phải khách khí, chút việc mà thôi.”
“Dì quay về toa xe để nghỉ ngơi cho khỏe đi, chúng cháu cũng phải quay về rồi.” Cô tiếp tục nói.
Bà lão thấy cô làm chuyện tốt mà không cần báo đáp, thì trong lòng bà ấy lại càng thích cô, cô gái này chính là một đồng chí tốt.
Nhưng cái cảm giác bị mắc nghẹn sắp chết lúc nãy thật sự đã để lại ấn tượng quá sâu sắc với bà ấy, nên bà ấy cảm thấy trong lòng áy náy không thể báo đáp.
Nhất là khi bà ấy vừa nhìn Tống Sở thì đã thấy thích vô cùng, vừa xinh đẹp, vừa miệng ngọt, suy nghĩ giác ngộ cũng cao.
“Mọi người ở toa số mấy?” Bà ấy hỏi.
Tống Sở cũng không giấu giếm bà ấy: “Dạ số bảy.”
Nghe vậy thì ánh mắt bà lão sáng lên: “Dì cũng ở toa số bảy, vậy cùng nhau quay về đi.”
Bà ấy đứng lên, vẫn kéo lấy tay của Tống Sở như cũ, dáng vẻ trông rất thân mật: “Tống, cháy có thể gọi dì là dì Bàng.”
Tống Sở cảm thấy bà lão tương đối hiền lành và tủ tế nên cô cũng rất thích bà ấy: “Dì Bàng.”
Lúc này cô gái trẻ tuổi bị dọa sợ kia mới hoàn hồn lại, cô ấy nhìn Tống Sở với vẻ mặt đầy cảm kích, đôi mắt đỏ hoe: “Đồng chí Tống, thật sự cảm ơn cô.”
Khi nãy cô ấy thật sự đã bị dọa sợ, suýt chút nữa là cô ấy nghĩ bà nội xảy ra chuyện rồi, mà cũng không biết phải làm sao mới đúng.
Tống Sở có thể nhìn ra được dáng vẻ sợ hãi của cô ấy, nên cô đã cười trấn an: “Không cần khách khí, cô cũng đừng lo lắng, bà nội của cô không sao rồi.”
Lúc này cô gái mới gật đầu: “Ừ, cảm ơn cô.”
Khi nãy Tống Sở để lộ tài như vậy, ngoài Cố Việt ra, thì đám người Đường Hữu Hoa ai nấy cũng đều sợ đến ngây người.
Đường Vĩ nhìn Tống Sở đi cùng với hai bà cháu ở phía trước, thì không nhịn được mà hỏi: “Còn có điều gì mà Sở Sở không biết không?”
Lại còn biết cứu người, quá ghê gớm.
Anh tư Tống cũng không ngờ em gái nhà anh ta còn có tài này, nhưng anh ta cũng kịp phản ứng mà tỏ ra vô cùng kiêu ngạo, còn ưỡn ngực nói: “Cũng không xem xem đó là em gái của ai, em gái tôi còn biết nhiều thứ nữa.”
Đường Hữu Hoa liếc anh ta: “Em có thể thôi được rồi, Sở Sở cũng là em gái của anh, này là do Sở Sở có bản lĩnh của riêng mình, nào có liên quan gì tới việc là em gái của ai.”
“Đúng đấy.” Đường Vĩ gật đầu tán thành, anh tư Tống chỉ thích tự dát vàng lên mặt mình, Tống Sở cô đây chính là phúc tinh của cả thôn đấy.
Anh tư Tống nghẹn lời: “Hừ hừ.”
Tống Bình cũng càng lúc càng khâm phục Tống Sở: “Sở Sở đúng thật là có bản lĩnh.”
Trong đôi mắt của Cố Việt lộ ý cười: “Đúng là vậy thật.”
Anh nhớ một câu mà Tống Sở từng nói trước đây, rằng cơ hội đều là cho những ai có sự chuẩn bị.
Việc Tống Sở có thể cứu được bà lão, cũng không phải là mèo mù vớ cá rán, cách mà cô cứu người cũng rất đặc biệt, vừa nhìn đã biết khá chuyên nghiệp rồi, rõ ràng là cô đã từng học qua trước đây.
Rất nhanh, bọn họ đã đến số toa tàu số bảy.
Có duyên nhất chính là, toa của bà lão lại nằm ngay kế toa của Tống Sở.
Thế là bà ấy lại càng không nhịn được mà mỉm cười, kéo Tống Sở vào, còn lấy ra không ít món quà vặt mà bà ấy mang theo để các cô ăn.