Cố Việt luôn cảm thấy trong câu nói của bọn họ có hàm ý khác, nhưng không bác bỏ, gật đầu cười nói: “Ừ, cô ấy rất tốt.”
Ấn tượng đầu tiên của cha Cố với Tống Sở rất tốt: “Nữ đồng chí tốt như vậy, nếu con thích, phải nắm chặt lấy.”
“Đúng đó, cô gái biết thân phận của chúng ta, còn sẵn lòng và dám theo em đến chỗ xa như vậy, hiếm có lắm, em phải quý trọng.” Sau khi nhà xảy ra biến cố lớn anh cả Cố mới trải nghiệm được tình người ấm lạnh, cho nên vô cùng cảm ơn người đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Cố Việt vẫn là lần đầu thảo luận vấn đề này với cha và anh cả, có chút ngại ngùng: “Ừ, con biết rồi.”
“Trong lòng con có tính toán thì tốt.” Cha Cố và anh cả Cố gật đầu.
“Ông nội con sao rồi? Vẫn khỏe chứ?” Hai người cha Cố nhớ đến ông cụ.
“Sức khỏe ông nội vẫn tốt.” Cố Việt nói tình hình của thôn Hạ Bá: “Bởi vì có sự giúp đỡ của Tống Sở, hiện tại công việc của ông nội bọn họ cũng nhẹ nhõm rất nhiều.”
Sau đó nhìn hai người: “Cha, anh cả, ba năm nay hai người chịu khổ rồi.”
Cha Cố bật cười: “Cũng còn tốt, chí ít cha và anh cả con còn có thể ở cùng nhau, đã tốt hơn rất nhiều người rồi.”
“Cha tin những ngày tháng như vậy có lẽ sẽ không quá dài.” Ông ấy tin rằng bên trên sẽ trả lại sự trong sạch cho bọn họ.
Cố Việt gật đầu: “Ừ, con cũng cảm thấy sẽ không còn quá dài.”
Sau đó anh trò chuyện với hai người, ba người cùng nhau phân tích một số tình hình và sự việc sắp xảy ra bên ngoài và thủ đô.
Phát hiện tình hình trước mắt tốt hơn mấy năm trước đó không ít, cũng làm cho bọn họ nhìn thấy được hy vọng và bình minh.
“Cha, con nghe thôn dân nói tháng trước tay của cha bị đánh gãy? Rốt cuộc là chuyện gì?”
Cha Cố thở dài: “Tháng trước Cẩn bị bệnh, cộng thêm dinh dưỡng kém lại thường bị đám trẻ trong thôn bắt nạt, nên bệnh tình rất nguy hiểm, cha không nhịn được mà mời một thôn dân không coi chúng ta như kẻ thù bao nhiêu đến, lúc vào thành phố giúp gửi một lá thư qua bưu điện đi, mời một người bạn gửi chút thuốc, mạch nha và sữa bột tinh qua bưu điện.”
“Người bạn đó cũng đã gửi đồ qua đường bưu điện rồi, ai ngờ kiện hàng đến trong thôn, căn bản không giao cho cha, cha đi tìm lão đội trưởng đòi, ông ta bảo người đánh cha một trận, lúc đó tay đã bị đánh gãy rồi.”
“Cũng may mà có bác sĩ Tiết điều xuống cùng giúp đỡ, giúp cha nối xương, sau đó vào trong núi tìm một số cây thuốc đắp lên, những người khác ở nông trường cũng giúp cha gánh vác rất nhiều việc, gần đây tay mới có thể bình phục.”
Cố Việt cau mày, trong mắt lộ ra sự lạnh lùng: “Lão đội trưởng đó, không trả lại gì cho hai người?”
Cha Cố lắc đầu: “Không, sau này cha xin ông ta đưa thuốc cho chúng ta, những thứ khác thì không cần, trái lại ông ta mắng cha một trận.”
Nhắc đến cái này, bây giờ cha Cố còn cảm thấy lo lắng: “May mà Cẩn hiểu chuyện, lại rất kiên cường, lúc đó bác sĩ Tiết lên núi hái một số thuốc rồi sắc cho nó uống, may mà cuối cùng đã tốt hơn.”
“Cũng là báo ứng, bản thân ông ta đi đường, không cẩn thận ngã một cái, làm eo bị trật nghiêm trọng, sau khi đại đội trưởng tạm thời hiện giờ lên, cuộc sống của chúng ta mới không chật vật như vậy nữa.”
Cố Việt hít sâu một hơi: “Vậy thì để cho đại đội trưởng hiện giờ này ngồi tiếp đi.”
“Việt con muốn làm gì? Cha và anh cả con còn có thể chịu đựng, con đừng làm gì để kéo bản thân vào.” Cha Cố hơi lo lắng.
Anh cả Cố cũng nói: “Đúng đó, thôn này khá lạc hậu, rất nhiều người vô cùng mù quáng, còn rất đoàn kết bài xích bên ngoài, rất khó giải quyết.”
Cố Việt nhìn bọn họ bằng ánh mắt yên tâm: “Con có cách, hai người đừng lo.”