Sao Cố Việt có thể để cha và anh cả tiếp tục sống những ngày tháng như bây giờ.
Nếu eo của lão đội trưởng đó ổn rồi, lại trở về làm đại đội trưởng, nhất định vẫn tiếp tục hành hạ người của nông trường.
Cha và anh cả của anh có thể sống bình yên vô sự đến lúc sửa lại kết luận sai hay không cũng là một vấn đề.
Cha Cố thật sự sợ liên lụy con trai xảy ra chuyện: “Cha và anh cả con tiếp tục chịu chút khổ không là gì, chỉ tội nghiệp Cẩn, con nghĩ cách dẫn nó đi là được, những việc khác không cần lo.”
Cố Cẩn cũng không phải người bị điều xuống, hơn nữa chỉ là đứa trẻ hơn năm tuổi, nghĩ cách dẫn đi vẫn là có hy vọng lớn.
Cố Việt kiên định: “Con sẽ dẫn Cẩn đi, nhưng nhất định cũng sẽ giúp hai người thay đổi cuộc sống.”
“Cha, anh cả, con sẽ không để bản thân rơi vào, hai người yên tâm đi.” Nếu bản thân cũng rơi vào rồi thì sao giúp người nhà đây.
Cha Cố thấy anh kiên định như vậy, thở dài: “Được thôi, vậy con nhất định phải cẩn thận.”
Anh cả Cố: “Anh tin khả năng của em, nhưng bất luận thế nào, bảo vệ mình mới là quan trọng nhất.”
“Được!” Cố Việt gật đầu, suy nghĩ rồi hỏi: “Anh cả, lúc trước mẹ của Cẩn dẫn nó đi, có phải anh đã cho cô ta lợi ích và hứa hẹn gì không?”
Nhắc đến chuyện này, sắc mặt anh cả Cố khó coi không ít: “Trước khi bị tịch thu tài sản, anh đã lén đổi đồ có giá trị trong nhà thành tiền và phiếu, phần lớn cho cô ta.”
“Cha còn đưa toàn bộ vàng thỏi trong nhà truyền lại ngày trước cho cô ta, chỉ xin cô ta dẫn Cẩn đi và chăm sóc tốt.”
“Lúc đó cô ta đồng ý đàng hoàng, ai ngờ mới hơn một năm đã lật lọng, không những tái giá, còn đồng ý với người kia ném Cẩn đến nông trường.”
“Không chỉ như thế, lúc cô ta mang theo Cẩn, cũng không đối xử tốt với nó, căn bản là mặc kệ không quan tâm gì, lúc ở nhà ngoại Cẩn thường bị anh chị họ của nó bắt nạt.”
“Năm ngoái cha và anh đến đây, Cẩn không còn chút dáng vẻ trẻ con gì, thường một mình ngồi ngây ra, buổi tối nằm mơ còn khóc.”
“Trong xương cốt người phụ nữ đó đều là máu lạnh, lợi ích của cá nhân cô ta và dòng họ mãi mãi là cao nhất, Cẩn chỉ là phiền toái với cô ta, hơn nữa cô ta còn tự nói với Cẩn những lời như vậy, cực kỳ tệ hại.” Hai tay anh cả Cố nắm chặt thành quả đấm, có thể nhìn ra không chỉ tức giận, còn rất hận đối phương.
Anh ta vừa nghĩ đến lúc con trai bị đưa đến không chỉ khép mình không thích nói chuyện, trên người còn có vết thương, lại còn gầy teo thì muốn xông đến tát cho người phụ nữ đó mấy cái bạt tai.
Mặc dù lấy đối phương là mẹ anh ta quyết định, xem như là tính chất thông gia, nhưng sau khi anh ta lấy cô ta vào cửa, vẫn là hết sức làm tròn trách nhiệm và nghĩa vụ nên có của một người chồng, đều khá quan tâm yêu thương vợ và con trai.
Tiền trong nhà đều giao cho đối phương, cho dù đối phương tiêu tiền như nước, vô cùng thích ăn diện, anh ta cũng không nói lời nào, mặc cho cô ta thích.
Sau khi trong nhà xảy ra chuyện, cô ta đề nghị ly hôn, anh ta cũng không muốn liên lụy cô ta và con trai, không chút do dự mà đồng ý.
Từ khi kết hôn đến bây giờ, anh ta dám khẳng định bản thân không hề có chỗ nào có lỗi với cô ta.
Nếu lúc đầu cô ta kiên quyết từ chối, lúc đó bọn họ còn chưa bị điều xuống, còn có thể nghĩ cách tìm một lối thoát cho Cẩn.
Nhưng cô ta cầm tiền và đồ đạc, đồng ý nhưng không làm được, không chỉ mất lòng tin, còn đối xử với con trai ruột như vậy, điều này khiến anh ta thật sự khó mà tha thứ và căm phẫn.
Vẻ mặt cha Cố cũng tức giận: “Đúng đó, bây giờ thấy chúng ta bị điều xuống rồi, không còn cách nào với cô ta, cho nên cô ta lấy đồ không thực hiện mà thất hứa, cô ta căn bản không đáng làm mẹ.”