Còn chưa kịp nói, đã thấy cô gái yêu kiều trong mắt bọn họ nhặt cành cây ở ven đường làm thành một cái rọ rồi trực tiếp ném về phía heo rừng.
Khiến bọn họ hoài nghi mình nhìn lầm chính là, cái rọ kia vậy mà thật sự trùm lấy đầu của heo rừng, còn kéo cả cơ thể nó về phía hai người bọn họ.
"Mấy người điên rồi sao?" Đội trưởng Ngô cảm thấy mình sắp điên rồi.
Lần này muốn lấy súng ra cũng không còn kịp nữa, anh ta và tráng hán kia lập tức chạy về phía bên kia, muốn hấp dẫn sự chú ý của heo rừng.
Hứa Đình và An Đông cũng khẩn trương gần chết, chân mềm nhũn.
Bọn họ hối hận rồi, sao lại nghĩ vớ vẩn muốn tới đây bắt heo rừng chứ, đây hoàn toàn là muốn mạng mà!
Đặc biệt là còn dẫn Tống Sở tới, lỡ cô xảy ra chuyện gì thì bọn họ biết ăn nói với bà nội thế nào đây?
Hai người muốn nổ súng nhưng lại sợ bắn trúng người mình, dù sao Đội trưởng Ngô và tráng hán cũng đang ở phía trước.
Lúc này cũng không thèm quan tâm tới đôi chân mềm nhũn nữa, nhịn không được xông tới theo bản năng.
Vừa vọt lên được vài bước thì dừng lại, sau đó lộ ra dáng vẻ trợn mắt há mồm.
Chỉ thấy con kia heo rừng vọt tới trước mặt đám người Tống Sở, sau đó cô dùng lực kéo một cái, con heo rừng kia không dừng kịp nên ngã lộn nhào.
Chờ lúc heo rừng đứng lên, Tống Sở bèn lôi sợi dây leo, linh hoạt đu một cái rơi xuống đằng sau lưng của heo rừng.
Heo rừng càng thêm tức giận, đứng tại chỗ không ngừng lắc lư cơ thể rồi rít gào hòng quăng cô ngã xuống.
Nhưng Tống Sở lại giống như đang vui đùa, như không có chuyện gì xảy ra mà lôi kéo con heo.
Đám người Đội trưởng Ngô và Hứa Đình đều hoài nghi có phải là mắt mình bị hoa rồi không, dụi dụi mắt nhưng lại phát hiện ra không hoa mắt.
Tiếp theo liền thấy Tống Sở giơ nắm đấm lên, sau đó giáng xuống đầu của heo rừng.
Heo rừng phát ra vài tiếng kêu thảm thiết, sau đó ngã xuống mặt đất giống như đã bất tỉnh.
Lúc này Tống Sở mới nhảy từ trên người nó xuống, vững vàng đứng ở bên cạnh.
Sau đó mở miệng nói với đám người Hứa Đình còn đang lơ ngơ, trong đầu trống rỗng: "Giải quyết xong rồi, chỉ đơn giản thế thôi, không biết các người chạy làm gì."
". . ." Lúc này đám người Hứa Đình mới hoàn hồn phản ứng lại, mỗi người đều nhịn không được nuốt nước miếng, thật là muốn hỏi một câu, cô là ma quỷ à?
Đây đúng là một cô gái yêu kiều xinh đẹp sao? Sao lại mạnh mẽ hơn cả bọn họ thế.
Chân của Hứa Đình và An Đông vẫn mềm nhũn, lúc này bọn họ đã không biết phải làm cái gì nữa, thì ra chuyện của anh tư Tống và Tống Sở đều là thật, cô có thể dùng nắm đấm đánh heo rừng. . .
Bọn họ sai rồi, trước đó bọn họ vẫn còn quá ngây thơ.
Đội trưởng Ngô và tên tráng hán kia cũng cảm thấy hoài nghi nhân sinh, nếu không tận mắt nhìn thấy, ai có thể tin tưởng một cô gái xinh đẹp thế này lại có thể tay không đánh heo rừng. . .
Anh tư Tống thấy bọn họ đều trợn tròn mắt, dùng ánh mắt các người đều là một đám phàm phu mà nói: "Một mình em gái tôi là giải quyết xong rồi, trước đây em ấy đã bắt không ít heo rừng, mấy người lại không tin."
"Hiện tại đã biết sơn ngoại hữu sơn nhân ngoại hữu nhân rồi nhỉ." Vẻ mặt anh ta kiêu ngạo hếch cằm.
Phải biết rằng, trước đây lúc mới nhìn thấy em gái bắt heo rừng, anh ta cũng sợ chết khiếp?
Ba người Đường Hữu Hoa cũng nghĩ giống như vậy, nếu không phải đã thấy nhiều rồi, bọn họ tuyệt đối không thể bình tĩnh như vậy.
Bởi vì muốn giúp Tống Bình rèn luyện cản đảm, cho nên Tống Sở cũng đưa cô ấy lên núi bắt heo rừng, lúc đó thiếu chút nữa là bị dọa cho phát khóc rồi.
Bây giờ cũng đã bình tĩnh mà nhìn Tống Sở rồi.
Hứa Đình và An Đông đợi tới lúc chân không còn mềm nữa thì lập tức chạy lên phía trước nhìn heo rừng.
"Nó chỉ ngất thôi hay là chết rồi?" Hứa Đình giơ chân đá vào heo rừng, phát hiện không có phản ứng nên không nhịn được mà hỏi.
Tống Sở trả lời: "Đầu óc anh bị đánh ngốc rồi à, anh cảm thấy chỉ là ngất thôi sao?"