Hứa Đình nhịn không được mà nuốt nước miếng, "Tống Sở, sao cô khỏe thế? Quả đấm của cô làm từ sắt thép sao?"
Tống Sở tức giận liếc anh ta một cái, "Quả đấm của anh mới làm từ sắt thép, tôi dùng sinh thần lực, cảm ơn."
"Sinh thần lực?" Đám người Hứa Đình bán tín bán nghi, có thứ thần kỳ như vậy sao?
Tống Sở trực tiếp quay sang đá một cái vào cái cây ở bên cạnh, sau đó mấy người chợt nghe thấy một tiếng răng rắc, cái cây kia vậy mà lại bị đá cho gãy nửa ngả xuống đất.
". . ." Hứa Đình chớp mắt vài cái, ngoại trừ khiếp sợ, trên mặt còn viết một chữ phục lớn.
"Trâu, Tống Sở cô trâu quá." Hứa Đình không biết dùng cái gì để biểu đạt tâm trạng của mình, chỉ có thể dựng thẳng ngón tay cái.
An Đông cũng nhịn không được duỗi ngón tay cái, "Tống Sở, trước đây tôi chưa từng khâm phục ai, cô là người đầu tiên."
Vốn dĩ anh ta còn có chút hứng thú với Tống Sở, muốn xem thử có thể bồi dưỡng cảm tình hay không, sau này quay về thì theo đuổi.
Bây giờ loại tâm tư này đã biến mất hết rồi, thực sự là người vợ thế này anh ta không dám lấy về!
Nếu như một lời không hợp, đánh anh ta như đánh heo rừng, vậy anh ta còn mạng sao?
Để bảo vệ tính mạng, anh ta cũng chỉ đành buông tha đoạn tình cảm này thôi.
Đội trưởng Ngô và tên đại hán kia cũng không biết phải làm gì.
Ngoại trừ cảm thấy cô quả thực quá mạnh ra, đột nhiên lại xuất hiện một ý nghĩ, cô gái thế này tương lai còn có thể gả ra ngoài được sao?
Thật sự rất đáng sợ đấy, ai mà dám lấy về vậy chắc chắn không phải là lấy vợ, mà là lấy một tổ tông, nếu không một lời không hợp đã có thể bị đánh chết. . .
Anh tư Tống thấy ánh mắt của mấy người, đột nhiên cảm thấy trái tim đau xót.
Sao em gái lại có thể hung hãn trước mặt thanh niên tri thức Cố như vậy được chứ, nếu như dọa thanh niên tri thức Cố thì làm sao bây giờ? Làm sao mà lập gia đình được!
Anh ta nhịn không được không ngừng liếc trộm Cố Việt, phát hiện sắc mặt anh bình thường, trái lại lại dùng ánh mắt tán thưởng nhìn về phía em gái, anh ta không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó ở trong lòng bội phục thanh niên tri thức Cố, quả nhiên là đàn ông đích thực.
"Đi thôi, thừa dịp sắc còn sớm, quay về bào người giết heo trong thôn làm thịt con heo này đi." Tống Sở lấy dây leo bao quanh cơ thể heo một vòng, sau đó thử lực ở tay rồi kéo heo rừng tiến về phía trước.
Cho nên làm gì Tống Sở cũng là vì muốn dẫn xà xuất động.
Tinh thần lực của cô rất nhạy cảm, trước đó Cố Việt và Đội trưởng Ngô nói chuyện, người khác không nghe được, cô lại nghe rõ ràng rành mặt.
Nếu đám người con trai lão đội trưởng là cặn bã, vậy cô là người đi câu cá đã là tốt nhất rồi.
Tiện thể đến lúc đó còn có thể thu thập đám người cặn bã đó, tay cô thật sự rất ngứa.
Cố Việt bây giờ càng ngày càng hiểu rõ Tống Sở, bởi vậy lúc cô vừa nói mời người trong thôn ăn thịt heo anh đã đại khái đoán ra cô muốn làm gì rồi.
Anh đi lên trước, "Cô muốn tự mình dẫn dụ đám người đó ra à?"
"Đúng, sau này anh muốn đi làm phiên dịch, Minh Tiên và Hứa Đình quay về tỉnh, làm xong chuyện lại tới đây, sau này tôi câu cá ở bên này cũng tạm ổn rồi."
Tống Sở cười nhẹ nói: "Mấy người chẳng phải là muốn tìm lý do làm lớn chuyện, sau đó lại thuận tay kéo vài tên tội phạm cặn bã kia ra sao? Để tôi làm là thích hợp nhất."
"Hơn nữa chúng tôi cũng có thể giúp đỡ quan sát nông trường, không cho Cẩn và người nhà bị bắt nạt, bằng không sợ tới lúc chúng ta đi hết rồi, người của lão đội trưởng sẽ cố ý gây chuyện." Cô lại nói.
Cố Việt còn đang do dự, mặc dù anh biết giá trị vũ lực của Tống Sở rất cao, đối phó với đám người cặn bã kia cũng chẳng hề hấn gì, nhưng lại không quá muốn cô mạo hiểm như vậy, không muốn những người đó bắt nạt cô.
Tống Sở thấy bộ dạng anh như vậy, tức giận: "Anh không tin tôi à?"
Nhìn dáng vẻ tự tin lại có chút không vui của cô, Cố Việt sửng sốt bật cười: "Được, cô muốn chơi thế nào thì cứ chơi thế đó đi, tôi làm xong việc thì sẽ nhanh chóng quay lại, sau đó chúng ta thu lưới."
Tống Sở không phải bông hoa dại mà là một cây đại thụ, anh để ý cô thì nên dành cho cô sự tín nhiệm và ủng hộ lớn nhất.
Cô muốn chơi, vậy cứ chơi đi.