Hai người nói xong, người đi phía sau cũng đuổi tới rồi.
Thật sự là đột nhiên thấy Tống Sở là một cô gái xinh đẹp như vậy, lại dễ dàng kéo một con heo rừng mấy trăm cân đi ở phía trước lại khiến bọn họ bị hù dọa.
Đám người nhân sĩ bọn họ lại rất phí sức, Vì vậy lại đứng ngốc tại chỗ hai phút.
Hứa Đình đi tới bên cạnh Tống Sở, nhịn không được cảm thán: "Tống Sở, sức lực của cô lớn đến dọa người."
Tống Sở khẽ cười nói: "Đúng vậy, trước đây tôi đã sinh thần lực rồi."
"Trâu thế, vậy chắc là cô đánh nhau cũng rất lợi hại đấy nhỉ?" Hứa Đình lại hỏi.
Tống Sở vẫn không trả lời, vẻ mặt anh tư Tống kiêu ngạo nói: "Đó là dĩ nhiên rồi, em gái tôi là đầu gấu thôn đấy, đánh nhau toàn thôn không địch thủ."
"..." Cả đám co quắp khóe miệng, làm đầu gấu thôn là chuyện kiêu ngạo đến thế à?
Hứa Đình cảm thấy trái tim của mình sắp không chịu nổi, "Tống Sở, tôi phát hiện rằng tôi phải làm quen với cô một lần nữa. "
Tống Sở dở khóc dở cười, "Ngoại trừ đám người cặn bã hoặc là những người chủ động tìm phiền phức với tôi ra, tôi chưa bao giờ đánh bừa hết, anh yên tâm đi."
"Các người có thể làm như chưa từng nhìn thấy chuyện trước đó." Cô nhún nhún vai.
Đám người Hứa Đình: "..." Không, bọn họ không làm được.
Kéo heo một đường đi xuống chân núi, Tống Sở nói với Hứa Đình: "Tôi sẽ ở lại đây hai ngày, xem nông trường của bọn họ có thể phát triển thành khu nuôi dưỡng hay không."
Hứa Đình nhíu mày: "Ý của cô là chúng tôi về trước?"
Anh ta luôn cảm thấy mục đích Tống Sở ở lại đây không đơn giản như vậy.
"Đúng vậy, tôi và chị họ sẽ ở trong thôn, mấy nam đồng chí các người về trước đi." Tống Sở gật đầu.
"Như vậy sao được, hai nữ đồng chí như các cô ở lại thôn một mình, nếu như gặp phải nguy hiểm thì làm sao bây giờ?" Hứa Đình không đồng ý.
Loại địa phương xa lạ này, nữ đồng chí rất dễ bị bắt nạt.
Tống Sở nhíu mày, "Anh cảm thấy tôi sẽ bị người ta bắt nạt à? Nếu ai dám bắt nạt tôi, tôi sẽ đánh vỡ đầu chó của hắn."
Cô giơ tay vỗ vai Hứa Đình, "Cho nên tôi ở lại càng an toàn hơn mấy người."
Hứa Đình: "..." Anh ta sai rồi, sao anh phải lắm miệng thế? Đúng là ác mà.
Vừa nhìn thấy gương mặt xinh đẹp này của Tống Sở, anh ta còn cảm thấy không có cách nào tiếp thu sự thật cô đánh vỡ đầu chó, quả thật là người không thể xem bề ngoài.
"Được, vậy các người ở lại, chờ Cố Việt làm xong công việc phiên dịch, chúng ta sẽ tới đón mọi người." Anh ta ngoại trừ chấp nhận ra thì còn có thể thế nào? Dù sao anh ta cũng không đánh lại Tống Sở.
Hứa Đình và An Đông có thể lực giống nhau, xuống núi được một nửa là phải nghỉ ngơi, uống nước ăn thức ăn bổ sung thể lực.
Bọn họ mang theo nước và bánh bích quy, mỗi người ăn một ít.
Tống Sở cầm bánh bích quy rồi đi cùng Cố Việt tới ngồi xuống bên cạnh Đội trưởng Ngô.
Cô đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Đội trưởng Ngô, anh cảm thấy với nhan sắc này của tôi có thể khiến đám người con trai lão đội trưởng xem trọng không?"
"Khụ khụ..."Đội trưởng Ngô đang uống nước nhịn không được bị sặc, lúc bình thường lại mới hoảng sợ nhìn cô, "Cô sẽ không tự mình xuất mã chứ?"
"Đúng vậy! Các người chẳng phải tìm lí do làm lớn chuyện sao? Bọn họ đùa giỡn lưu manh với tôi, việc này cũng đủ lớn." Tống Sở cây ngay không sợ chết đứng nói.
Trán Đội trưởng Ngô nhăn chặt, đây là lời một cô gái nên nói à?
Nhưng mà nhìn heo rừng nằm cách đó không xa, anh ta hít sâu một hơi, không ngừng mặc niệm trong lòng, đây không phải là một cô gái, đây là đầu gấu thôn, cho nên không thể đối đãi như bình thường được.
"Nhất định cần phải thật sự bị ức hiếp sao? Sẽ không tốt với danh tiếng của cô đâu." Đội trưởng Ngô hiểu rõ đạo đức của đám người con trai lão đội trưởng.