Suốt dọc đường đi, ai nấy cũng đều khen cô gái đến từ thành phố vừa xinh đẹp, lại vừa có tấm lòng lương thiện, thậm chí còn biết nghĩ đến việc chia thịt heo cho bọn họ, đúng là quá tốt.
Dù sao thì bây giờ Tống Sở cũng đã trở thành nữ đồng chí được hoan nghênh nhất ở trong thôn.
Việc này cũng là do Tống Sở cố tình tạo ra, không chỉ đào hố cho người cặn bã, mà cô còn khiến người trong thôn cảm thấy có thiện cảm, sau đó mới làm việc tốt hơn.
Chỉ là một con heo rừng mà thôi, tới giờ cô cũng không hề quan tâm, có mất mới có được thứ ta muốn có được.
Rất nhanh, hai người giết heo ở trong thôn đã chém con heo rừng ra.
Giữ lại một cái chân heo lớn cho nhóm người của Tống Sở, phần còn lại thì chia cho người dân trong thôn.
Con heo này rất lớn, nên dựa theo đầu người của mỗi nhà, cũng chia đi không ít phần thịt heo, vui sướng không gì bằng.
Con trai của lão trưởng thôn thấy Tống Sở đang trò chuyện cùng với người dân trong thôn, cả người cô toát ra sức sống của tuổi trẻ, rạng rỡ và xinh đẹp giống như một tiên nữ, thì trong lòng anh ta đầy rạo rực.
Nếu có thể giành được cô gái này vào lòng bàn tay thì tuyệt, anh ta sẽ không trêu đùa cô mà trực tiếp đoạt lấy gia sản của vợ.
Dẫu sao thì cô cũng là cô gái xinh đẹp nhất mà anh ta từng gặp, trông cô rất có khí chất, nghe nói cô còn là một trưởng khu, chắc chắn là cô còn có tiền.
Nếu lấy được cô về làm vợ, không chỉ thấy thoải mái, còn cô có thể chu cấp cho anh ta không ít.
Ngoài anh ta ra thì vài người cùng nhóm với anh ta cũng nảy sinh ham muốn.
Có nhiều lúc, nảy sinh ý đồ xấu xa thì rất khó để kiềm chế lại.
Tống Sở lại rất nhạy cảm với cái ác ý này, rất nhanh cô đã đưa mấy người này vào tầm ngắm, khóe miệng cô khẽ cong lên.
Quả nhiên người đã có ham muốn thì sẽ có gan, nghĩ là ở cái thôn vắng vẻ này sẽ chẳng có ai để ý đến họ, cho nên muốn làm gì thì làm.
Chỉ tiếc là bọn họ gặp cô.
Sau khi chia thịt heo xong, Tống Sở bảo người làm thịt chặt một miếng lớn, sau đó cô trực tiếp tỏ ra hào phóng, nói: “Tôi sẽ đưa cho người ở cho nông trường.”
Đội trưởng Ngô có hơi đau đầu, bá vương hoa đúng là ra bài không theo sự sắp xếp, cô vậy mà muốn đưa một miếng thịt heo lớn đó cho tù nhân cải tạo ở ngay trước mặt cả thôn.
Này không phải là muốn để cho người ta nắm lấy cái chuôi sao? Nhưng trông cô không giống như là là tiểu ngọt bạch khờ khạo.
Quả nhiên, có người ở trong thôn không nhịn được mà lên tiếng: “Đồng chí Tống, người ở trong nông trường đều toàn là phần tử xấu bị điều xuống đó, sao cô lại đưa thịt heo cho bọn họ chứ? Bọn họ có xứng đáng được ăn không?”
“Đúng vậy! Cô đừng mềm lòng, bọn họ là phần tử xấu, không đáng để đồng tình đâu.”
Tống Sở không thèm quan tâm đến lời họ nói: “Tôi thích đứa nhỏ kia trong nông trường, cậu bé cũng không phải là phần tử xấu.”
“Tôi thấy cậu bé gầy gò trông rất đáng thương, mấy phần thịt heo này là chia cho tôi, tôi muốn đưa cho cậu bé ăn.” Giọng nói của cô nghe dịu dàng, trong mắt cô còn hiện lên vẻ thương xót.
Không làm như vậy, trong hai ngày tới, sao cô có thể kiếm cớ ở lại nông trường chứ.
“...” Người dân trong thôn dân chợt nghẹn họng, không trả lời được.
Quả thật thằng bé đó không phải là tù nhân cải tạo, và phần thịt heo kia cũng đúng là của riêng Tống Sở.
Chỉ là không biết thằng bé đó có vận gì mà có thể khiến Tống Sở thích như vậy.
Lúc nghe mấy đám nhóc thối ở trong thôn bắt nạt tù nhân cải tạo, đúng lúc bị đám người của Tống Sở bắt gặp, thì cô cũng có chút không vui.
Xem ra cô gái đến từ thành phố là một người rất dễ mềm lòng.
Đương nhiên là người của nhóm lão trưởng thôn cảm thấy khó chịu, nhưng họ cũng không dám đắc tội với người của đoàn khảo sát.
Họ là người từ tỉnh lên, còn đang có hạng mục giúp xóa đói giảm nghèo, đắc tội với bọn họ thì chẳng được lợi gì cả.
Cứ để cho mấy người ở trong nông trường kia ăn ít thịt heo trước, đợi đến khi người của đoàn khảo sát đã rời đi, thì bọn họ sẽ tới giành lại phần còn dư đó là được.
Con trai của lão trưởng thôn thầm cười khẩy trong lòng, đám tù nhân cải tạo kia có cái gì tốt mà đồng cảm chứ, nếu có thể giành được Tống Sở về nhà anh ta, thì anh ta sẽ nhất quyết không cho phép cô quá tốt bụng như vậy nữa.
Càng nghĩ càng thấy đám tù nhân cải tạo kia chướng mắt, đợi mấy người này rời đi rồi, anh ta sẽ tìm thời điểm để bảo mấy đứa nhỏ ở trong thôn trực tiếp quăng người lên trên núi để làm mồi cho dã thú.
Tống Sở lập tức cảm nhận được luồng ác ý đến từ phía người đàn ông xấu xí kia, cô cảm nhận được là anh ta đang nhắm về phía Cố Cẩn.
Cô vẫn giữ nụ cười ở trên khuôn mặt như cũ, nhưng nhiệt độ ở trong đôi mắt cô lại càng ngày càng giảm.