Trước mọi người mở ra tặng thịt heo cho trẻ con của nông trường cấp cho, Tống Sở lập tức lôi mấy người Cố Việt cùng đi đến nông trường.
Đội trưởng Ngô biết bọn họ muốn nói chuyện, nên không đi theo, cũng không cho những người khác đi theo.
Đi đến một đoạn đường, bốn phía không có những người khác, Hứa Đình hỏi Tống Sở: “Người trong nông trường kia, có quan hệ thế nào với cô vậy?”
Anh ta luôn cảm thấy Tống Sở nhắc đến việc ở lại, hoàn toàn là vì người trong nông trường.
Nhưng chẳng qua là chuyện giúp người ta chăm lo người thân, anh ta không thể nào làm được việc này.
Tống Sở vừa muốn nói, Cố Việt lại trước một bước nói: “Cha của tôi và anh cả của tôi bị điều xuống đến nông trường của nơi này, đứa trẻ bị đánh kia, là cháu ruột của tôi.”
“Trước kia tôi cũng không chắc chắn lắm, cho nên không cùng các người.”
“Hôm qua thấy người đã xác định rồi, sau đó lại không tìm được thời gian và cơ hội nói cho các người, cái này mới kéo dài đến bây giờ.” Anh giải thích.
Trước khi anh họ điều tra ra được nông trường nơi mà bị điều xuống, nhưng mà quả thật sự không phải rất chắc chắn, anh ta là người mang đến hy vọng lớn nhất, cũng khá đúng rồi.
Chuyện này thì không gạt được hai người Hứa Đình, nói cho cùng sau đó bọn họ còn muốn đi theo đến, anh cũng phải đưa Cố Cẩn đi, còn không bằng thẳng thắn nói ra.
Hứa Đình và An Đông cũng kinh ngạc không thôi, rất nhanh đã trả lời cho chỗ mà trước đây không nghĩ ra: “Khó trách các người quan tâm đến người trong nông trường như vậy, hóa ra là như vậy.”
Chỉ có điều Cố Việt có thể thẳng thắn với bọn họ, trong lòng bọn họ vẫn còn thoải mái.
Hứa Đình đối xử với người này như người bạn của anh ta, tương đối thẳng thắn nói: “Cha tôi có quen biết với người của văn phòng huyện bên này, bằng không để tôi nhờ ông ấy chào hỏi giúp, nhờ đội trưởng Ngô chiếu cố một hai nhiều hơn với ba và anh cả của anh.”
Cố Việt thở dài đáp: “Vô dụng thôi.”
Cũng không giấu giếm, sau đó nói qua một lần sự việc lão trưởng thôn.
Hứa Đình và An Đông không nghĩ đến những người đó lại đáng ghét như vậy, thậm chí ngay cả nữ thanh niên tri thức cũng bức tử, còn thường xuyên ức hiếp.
Hứa Đình cũng là người thông minh: “Vậy các người đã nghĩ xong phải làm sao chưa?”
“Người ở lại không chỉ là phải giúp Cố Việt chăm sóc người thân ở nông trường không?” Anh ta hỏi Tống Sở.
Tống Sở gật đầu trả lời: “Tôi muốn câu cá, một lưới bắt hết những kẻ cặn bã đó.”
Sau đó kể ra một lần kế hoạch của mình.
Nếu không có Tống Sở ra tay ở trên núi, Hứa Đình và An Đông tuyệt đối sẽ không đồng ý cho cô làm như vậy.
Hai nữ đồng chí ở trong thôn tồi tệ như vậy, nhất định đã bị những kẻ cặn bã ác bá kia ức hiếp.
Nhưng bây giờ lại cảm thấy có đồng cảm khó hiểu với người sẽ bị trừng phạt, luôn cảm thấy chẳng những sẽ không có kết quả tốt gì, còn có khả năng sẽ tương đối thê thảm.
Có điều là bọn họ cũng cảm thấy đối phương thê thảm như thế nào đi nữa, cũng là đáng đời thôi.
“Cha tôi có một người bạn làm công an ở huyện này, ngày mai chúng tôi trở lại huyện thành, tôi sẽ nói với ông ấy một tiếng, nhờ bọn họ hỗ trợ đến ý đến người đó.” An Đông mở miệng nói.
Mặc dù anh ta đã chết lòng với việc muốn theo đuổi Tống Sở, nhưng lại vẫn như cũ rất tán thưởng cô.
Không làm được người yêu, làm bạn cũng được.
Tống Sở cười gật đầu nói: “Vậy thì không thể tốt hơn nữa, cảm ơn anh.”
An Đông cười xua xua tay nói: “Khách sáo cái gì.”
Trong long muốn khóc, cô gái xinh đẹp như thế, tại sao lại hung hãn như vậy? Cõi long tan nts của anh đầy đất.
Mấy người cùng nhau đi vào nông trường, người ở bên trong cũng đang làm việc.
Hôm qua bởi vì anh cả Cố bị sốt, hôm nay vẫn chưa hoàn toàn khỏe hẳn, cho nên làm được một lúc, bây giờ đúng lúc đang nghỉ ngơi.