Những chuyện này đều là chuyện mà mấy ông lão trong thôn không biết, đặc biệt là hoàn cảnh của ủy ban thôn và các sổ sách xưa nay.
Sau khi nghe xong, mấy ông lão cũng rất tức giận, hoàn toàn không nghĩ rằng mấy người kia lại ăn chặn thôn nhiều tiền như vậy, chẳng trách lúc đổi công phân hàng năm đều phải thiếu người dân trong thôn tiền và lương thực.
Trước đây bọn họ nghĩ chắc hẳn chỉ ăn được mấy phần lẻ tẻ, hoàn toàn không ngờ tới mấy người bọn họ lại có lòng dạ thâm độc như vậy, hoàn toàn chính là ăn hơn nửa.
Đội trưởng Ngô đã khơi mào tâm trạng tức giận của mấy ông lão, nhưng không có định cùng đi tố cáo.
Mà lại phải đợi làm lớn chuyện của Tống Sở lên, sau đó anh ta sẽ nói ra với mấy ông lão, âm thầm gọi người đã oán hận gia đình lão đội trưởng từ lâu đi làm chứng, chuyện này đã gần như làm xong xuôi.
Bên này bọn họ đang thảo luận ở nhà đội trưởng Ngô, bên kia Tống Sở lại một mình đi ra ngoài.
Cô có sức mạnh tinh thần mạnh mẽ, có thể đi vòng qua khỏi sự theo dõi của mấy tên cặn bã hoặc là người dân trong thôn, cho nên cô đã không dẫn Tống Bình theo.
Bây giờ trời vẫn chưa có hoàn toàn tối đen, cô đi thẳng đến chỗ thanh niên tri thức.
Sau đó, tìm từ miệng của đại đội trưởng, biết được mấy nữ thanh niên tri thức bị bắt nạt, cùng với những người qua lại thân thiết với nữ thanh niên tri thức đã chết trước đó.
Tống Sở khá nhạy cảm với ưu tư thiện ác, vì vậy đầu tiên là tán gẫu trò chuyện với các nữ thanh niên tri thức.
Từ việc chọn mấy người cảm thấy đáng tin cậy, sau đó hẹn các cô ấy cùng nhau đi dạo bên ngoài.
Mấy người cũng đoán rằng vị đồng chí nữ từ tỉnh thành tới này có thể có chuyện muốn nói, bọn họ cũng không từ chối.
Ra đến bãi đất trống bên ngoài chỗ thanh niên tri thức, Tống Sở lập tức nói ra mục đích của mình.
Mấy nữ thanh niên tri thức giật nảy mình, hiển nhiên không ngờ Tống Sở lại bảo các cô ấy đi làm chứng mấy người cặn bã kia đùa bỡn lưu manh.
“Tại sao cô lại phải làm như vậy?” Đây là điều mà mấy người bọn họ khó hiểu nhất.
Tống Sở trả lời: "Nếu như không gặp phải chú Lý thì hôm nay bọn họ cũng muốn ra tay với tôi."
Vẻ mặt của mấy người bọn họ lập tức biến sắc, nhưng lại cảm thấy thật sự dường như cũng không phải là kinh ngạc lắm, dù sao lá gan của mấy người cặn bã kia xưa nay đều rất lớn.
"Không phải chúng tôi không muốn tố cáo hay làm chứng, mà là cái thôn này hoàn toàn bị cha con bọn họ kiểm soát, chúng tôi hoàn toàn không có cách gì hết."
Một nữ thanh niên tri thức suy nghĩ một chút, vẫn nói đúng sự thật: "Nếu như không thành công thì cô vẫn còn có thể rời khỏi nơi này, nhưng chúng tôi thì nhất định không có quả ngọt để ăn đâu."
Mấy người khác cũng gật đầu: "Đúng vậy, chúng tôi cũng muốn tống bọn họ vào tù, nhưng một khi không tố cáo thành công, chúng tôi sẽ càng thảm hại hơn."
Lúc mới bị ức hiếp, các cô ấy cũng nghĩ tới việc phải đi tố cáo, nhưng căn bản là không thể ra khỏi thôn, đối phương không cho khai chứng minh.
Hơn nữa bị mấy người kia uy hiếp đủ loại, các cô ấy nhớ tới lập tức vừa hận vừa sợ.
Tống Sở biết tâm lý của các cô ấy: "Không cần các cô đi tố cáo, chuyện này để tôi làm là được, các cô chỉ cần đến lúc đó nói ra với cảnh sát, chuyện đã từng bị ức hiếp, tọa thực tội của bọn họ là được rồi."
"Hơn nữa tôi sẽ sắp xếp để các cô âm thầm đi làm chứng, sẽ không để cho người trong thôn để mắt tới, cũng có thể đảm bảo được thanh danh của các cô."
Cô ẩn ý nhìn mấy người bọn họ: "Các cô còn muốn trở về thành không? Nếu như muốn, vậy thì chỉ cần lão đội trưởng trở về làm đại đội trưởng, các cô lập tức sẽ vĩnh viễn không thể nào trở về được nữa."
"Để cho đám người của cha con kia tiếp tục làm mưa làm gió ở trong thôn. Các cô thường thường sẽ còn bị bắt nạt. Các cô thực sự muốn tiếp tục sống cuộc sống như thế sao?"
“Những tên lưu manh đó cũng không nên thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật. Các cô có thực sự cam tâm nhìn bọn họ tiếp tục nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật sao?"
Phải, Tống Sở chỉ một chút đã đâm đến chỗ đau và những thứ mà bọn họ quan tâm nhất.
Đúng vậy, không có người nào trong số cô ấy là không muốn quay trở lại thành, thoát khỏi nơi giống như ác mộng này.