Nếu như thắt lưng của lão đội trưởng đã khỏi rồi, tiếp tục quay về làm Đại đội trưởng, vậy bọn họ thật sự không còn hy vọng quay về thành phố nữa rồi, bởi vì cần phải lấy được giấy chứng nhận của thôn mới được.
Hơn nữa các cô hận mấy tên cặn bã đó rất sâu đậm, nằm mơ cũng muốn tống bọn họ vào ngục giam.
"Thực sự không cần chúng tôi chủ động đi tố cáo làm chứng sao?" Có người động tâm.
Cũng không phải các cô không dám chủ động đi tố cáo, nhưng sợ là nếu như không thành công, quay về các cô nhất định sẽ rất thảm.
Dù sao Tống Sở không giống với các cô, nếu làm sẽ có rất nhiều hậu hoạn về sau.
Nếu như chỉ len lén làm chứng thôi thì các cô sẽ rất vừa lòng.
Tống Sở gật đầu, "Đương nhiên, chúng ta đều là phụ nữ, tôi hiểu nỗi băn khoăn của các cô, cũng mong muốn tương lai danh tiếng của các cô có thể trong sạch mà rời khỏi nơi này quay về thành phố."
"Quay về thành phố?" Một người cười khổ, "Đời này thật sự có cơ hội đó sao?"
"Nhất định sẽ có, các cô phải tin vào hy vọng, không chừng qua một hai năm nữa là có chính sách quay về thành phố rồi."
Tống Sở cũng không cách nào nói cho bọn họ biết chuyện tương lai, nhưng lại kiên quyết cho bọn họ hy vọng, "Chỉ cần không buông bỏ, chúng ta sẽ luôn có thể nhìn thấy ánh mặt trời, tin tôi."
Nhìn Tống Sở chắc chắn như thế, mấy người kia vốn dĩ đã tuyệt vọng cũng trở nên tốt hơn một chút, "Được, làm thôi!"
Dù sao cuộc sống hiện tại cũng không tốt đẹp, còn phải thường xuyên lo lắng sợ hãi mấy tên cặn bã kia quầy rối ức hiếp, vậy chẳng thà cược một lần.
Nếu có thể tố cáo bọn họ thành công, các cô cũng có thể thoát khỏi vũng bùn đau khổ này rồi.
Đội trưởng Ngô cũng rất chính trực, không thúc ép các cô, trong khoảng thời gian này các cô cũng thanh tịnh không ít.
Các cô cũng mong muốn Đội trưởng Ngô có thể bỏ xuống hai chữ tạm thời này, trở thành Đại đội trưởng chính thức, như vậy cuộc sống của mọi người cũng có thể sống khá giả hơn rất nhiều.
Tống Sở cười: "Yên tâm, tôi sẽ không kéo mọi người xuống nước đâu."
Dù thế nào thì phụ nữ cũng phải chiếu cố phụ nữ nhiều hơn.
Cô bổ sung một câu, "Đúng rồi, chuyện này tôi đã thông báo với Đội trưởng Ngô rồi, anh ta sẽ giúp mọi người."
"Chúng tôi tin cô một lần, hy vọng cô đừng khiến chúng tôi thất vọng." Bọn họ quyết định dù thế nào đi nữa cũng sẽ không hoài nghi Tống Sở.
Dù sao đây là người từ tỉnh tới, nhìn dung mạo khí chất bất phàm như vậy, sợ là thân phận cũng không đơn giản.
Hơn nữa biết Đội trưởng Ngô đứng về phía các cô, vậy cũng dễ làm hơn nhiều rồi, cũng giống như là có một lợi thế để tiến lên vậy, dù sao Đội trưởng Ngô cũng tham gia vào chuyện này.
"Ngày mai tôi sẽ dẫn đám cặn bã kia tới gần chỗ ở của thanh niên tri thức, sau đó lúc bọn họ đùa giỡn lưu mạnh với tôi thì gọi người trong thôn tới bắt tại trận."
"Đến lúc đó sẽ có công an tới, các cô phải tới ủy ban thôn tìm Đội trưởng Ngô, sau đó nói với các đồng chí công an về chuyện trước đây bị ức hiếp."
Tống Sở nhìn mấy người tiếp tục nói: "Chuyện còn lại sẽ do tôi làm, các cô không cần lo lắng chuyện về sau."
Mấy người sửng sốt, hiển nhiên không nghĩ tới Tống Sở lại muốn tự thân dẫn sói.
"Cô không cần phải làm như thế, nếu như thật sự bị bắt nạt thì phải làm sao bây giờ?"
"Đúng vậy, mấy người kia thực sự rất người cặn bã, bọn họ sẽ không lưu tình đâu."
"Cô mềm mại như thế, nếu như bị mấy người bắt nạt, không phản kháng nổi thì làm sao bây giờ?"
"Hay là lại nghĩ biện pháp tiếp đi, cô đừng như vậy." Vài nữ thanh niên trí thức lo lắng cho Tống Sở, tại sao lại có cô gái ngốc nghếch như vậy, tự mình đi vào hang cọp.
Nếu như biến thành thật sự bị bắt nạt, vậy chẳng phải thua thiệt rồi sao.
Bằng không lấy thân phận của Tống Sở, các cô tin tưởng Đội trưởng Ngô nhất định sẽ hỗ trợ bảo vệ cho cô thật tốt.