Lúc này phía sau vang lên một tiếng hô to: "Các người dừng tay lại cho tôi."
Còn không chờ bọn họ phản ứng kịp, trong lúc giãy dụa Tống Sở vừa đá vừa đấm bọn họ giống như chào hỏi.
Đám người này nếu không bị thương phần dưới, thì sẽ bị thương phần bụng hoặc các vị trí khác.
Còn không chờ bọn họ phản kháng, đã bị vài công an xống tới đè xuống đất.
Lúc này Tống Sởvành mắt hồng hồng,dáng vẻ đáng thương thiếu chút nữa là bị bắt nạt.
Vài công an thấy thế trong lòng đều cảm thấy chua sót, lại không khỏi cảm thấy may mắn, còn may bọn họ tới đây rất đúng lúc, nếu không hậu quả thật không dám nghĩ.
Trong đó còn một nữ công an, thấy thế lập tức đỡ lấy Tống Sở đang lung lay sắp ngã.
"Không sao, những người này không thể bắt nạt được cô đâu, có chúng tôi rồi." Nữ công an giơ tay vô vỗ lưng của cô an ủi.
Lớn lên xinh đẹp như vậy, lại dịu dàng động lòng người, khóc trách mấy tên này to gan như thế.
Đúng vậy, lúc đám người kia vây quanh Tống Sở, bọn họ đã đến đầu hẻm.
Vốn dĩ đã muốn đi vào, nhưng lại nghe được đoạn đối thoại của mấy tên kia, nên đã sinh ra cảm giác phẫn nộ.
Âm thanh rõ ràng, vậy mà lại có người làm ra chuyện này.
Để lưu lại chứng cứ, bọn họ vẫn luôn đứng ở đầu hẻm để nghe, thẳng đến lúc đám người kia ra tay với xông vào.
Cũng may là đã cứu được cô gái đang bị bắt nạt này.
Tống Sở nhìn thấy bọn họ, lập tức lộ ra bộ dạng tin tưởng, ánh mắt giống như từ tuyệt vọng đến hy vọng vì còn may là bọn họ đã tới.
"Đồng chí công an, cám ơn các cô." Cô kiềm chế để giọt lệ không rơi xuống, kéo tay của nữ đồng chí kia, kích động không biết phải nói cái gì, nói chung là chỉ thấy sợ và may mắn.
Tiếp theo giọt lệ trong mắt cô rơi xuống, cô giống như là bị tủi thân, chỉ vào mấy người trên đất: "Bọn họ, bọn họ bắt nạt tôi."
Hoàn toàn là bộ dáng bị hoảng sợ, sau đó chuyển thành dáng vẻ của người bị hại, diễn kịch vô cùng nhuần nhuyễn.
Cũng khiến cho nữ công an kia càng thêm đồng tình với cô "Đừng sợ, chúng tôi tới rồi, bọn họ sẽ không còn cách nào bắt nạt cô được nữa."
Tống Sở vừa gạt lệ, vừa tín nhiệm ỷ lại gật đầu: "Ừ, tôi tin các cô, cũng may là mọi người đã tới."
Thật ra cô muốn dùng bạo lực để giải quyết, nhưng đây không phải là địa bàn của thôn Hạ Bá, nên cô không có cách nào ra tay.
Vậy cũng chỉ có thể chời bài đồng tình, hơn nữa vốn dĩ những người này đã phạm vào tội đùa giỡn lưu manh rất nghiêm trọng, tuy rằng tất cả những lời lúc trước đều do cô cố ý dẫn đối phương tới đầu hẻm để nghe.
Nhưng sự thực xảy ra trước mắt, người nhiều như vậy nhìn thấy, mấy người này tuyệt đối không chạy thoát được đâu.
Dù sao bây giờ cô cũng là người bị hại đang lên án, khiến những người này bị luật pháp nghiêm phạt mới là kết quả tốt nhất.
Dáng vẻ đáng thương lại tín nhiệm của Tống Sở cũng khiến cho các đồng chí công an này càng thêm chán ghét và căm hận những tên lưu manh này, thiếu chút nữa một đóa hoa tươi đã bị bọn họ dẫm nát rồi.
Hơn nữa đám lưu manh kiêu ngạo tới mức này, đây vẫn là lần đầu tiên bọn họ gặp phải.
Rất nhanh tất cả đám người bị đè trên đất đã bị còng tay lại.
Người tới ngoại trừ Tống Bình và Đội trưởng Ngô ta, còn có không ít người trong thôn, mấy người lớn tuổi cũng ở đây.
Chính là "đúng lúc" như thế, Đội trưởng Ngô vừa đưa người tới không bao lâu, đồng chí công an đã tới rồi.
Sau đó vừa nói mấy câu, Tống Bình lại "đúng lúc" cuống quít chạy vào nói Tống Sở bị mấy tên du côn trong thôn chặn lại muốn bắt nạt, cô ấy tới là để báo tin.