Cha Cố không nhịn được mà cũng ôm Cố Cẩn một cái, chuyện gì cần dặn dò thì sáng nay cũng đã làm xong rồi.
Sau đó, ông ấy đưa Cố Cẩn cho Cố Việt: "Trên đường trở về các con nhớ chú ý an toàn."
Cố Việt nhận lấy Cố Cẩn, ôm thằng bé vào trong ngực, vành mắt cũng đỏ lên giống vậy: "Vâng ạ, khi nào con trở về thì con sẽ viết thư cho mọi người."
"Nếu như mọi người có chuyện gì, có thể trực tiếp đi tìm đội trưởng Ngô, hoặc là viết thư cho con, anh ấy sẽ giúp gửi bưu điện cho con."
Anh nói xong, còn cầm lấy ba trăm đồng cùng một xấp phiếu nhét vào trong tay cha Cố: "Cha, mọi người muốn ăn gì hay là muốn mua gì, cứ bảo đội trưởng Ngô đi mua giúp, hoặc là đổi với người trong thôn, nhất định phải bảo trọng."
Vốn dĩ là anh muốn cho họ nhiều tiền hơn một chút nhưng lại sợ vô tình bị người có ý xấu ở trong thôn để mắt tới.
Tay cha Cố nắm chặt tiền, ông ấy không hỏi con trai là tiền ở đâu ra.
Ông ấy vẫn luôn biết rằng con trai nhà mình khá có bản lĩnh, từ thời cấp trung học cơ sở là đã có thể tự kiếm tiền.
“Được rồi, bọn cha sẽ đợi tin của con.” Cha Cố kìm nén nước mắt.
Tống Sở nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng cũng không thể nào dễ chịu.
Mấy người lại nói thêm mấy câu nữa, Cố Việt hít một hơi thật sâu, mím mím môi tạm biệt hai người, sau đó ôm Cố Cẩn mà đi ra khỏi nông trường với Tống Sở.
Lúc này trời đã sáng choang, người dân trong thôn cũng lần lượt đi ra đồng làm việc.
Cố Việt ôm Cố Cẩn về nhà chú Lý để lấy ba lô, Tống Sở cũng quay trở về nhà bà góa một chuyến, để lại một gói kẹo trái cây cho cháu gái cô khiến cả hai người đều rất vui vẻ.
Sau đó thu dọn một chút đồ đạc, đến ủy ban thôn cùng với Tống Bình để tụ họp lại với Cố Việt bọn họ.
Cố Việt và Tống Sở lại đi đến phòng làm việc của đội trưởng Ngô.
Cố Việt mở miệng nói: "Tôi đã sắp xếp xong xuôi chuyện công việc rồi. Hôm nay anh có thể dẫn cậu ấy ngồi chung xe với chúng tôi để vào thành đi làm."
Đội trưởng Ngô không ngờ hiệu suất làm việc của Cố Việt lại cao như vậy, trên mặt lộ ra vẻ kích động: "Được rồi, một lát nữa tôi sẽ gọi nó đi đến huyện thành."
Cố Việt gật đầu một cái, sau đó ẩn ý nói: "Anh bảo cậu ấy làm việc cho thật chăm chỉ. Mặc dù bây giờ là công việc tạm thời, nhưng cũng không phải là không có hy vọng chuyển thành công việc chính thức."
Đội trưởng Ngô hơi kinh ngạc, anh ta là người thông minh, vừa nghe cũng biết ý của Cố Việt.
Thực sự không ngờ rằng vẫn còn có khả năng trở thành chính thức, xưởng cơ giới của huyện lại là đơn vị lớn, biết bao nhiêu người muốn đi vào làm công việc tạm thời nhưng cũng khó.
Đồng chí Cố này quả nhiên là một người có bản lĩnh rất lớn.
“Tôi nhất định sẽ bảo nó chịu khó làm việc thật tốt.” Đội trưởng Ngô cũng ẩn ý nói: “Nông trường bên kia tôi cũng sẽ trông nom thật tốt.”
Đây cũng chính là điều kiện trao đổi, mọi người đều biết rõ lòng nhau.
Cố Việt cười, nói: "Tôi tin tưởng đội trưởng Ngô. Nếu như nông trường bên kia có chuyện gì, xin phiền anh viết thư hoặc là gọi điện thoại cho tôi."
Anh viết xuống số điện thoại của khu nuôi dưỡng và nhà họ Tống rồi đưa cho đội trưởng Ngô.
Đội trưởng Ngô nhận lấy tờ giấy: "Không thành vấn đề."
Có thể đưa đám người lão đội trưởng vào ngục tù, hai người Cố Việt đã bận rộn giúp đỡ anh ta rất nhiều, bây giờ lại đưa con trai anh ta vào xưởng cơ giới, nếu như anh ta không tốt với người ở nông trường, vậy anh ta cũng quá có lỗi với hai người.
Hơn nữa, cho dù là ném ra ngoài câu trở thành chính thức của Cố Việt, hay là sợ thủ đoạn của Tống Sở, anh ta cũng quyết định phải cung cấp cho mấy người ở nông trường thật tốt.
Sau vài ngày thì kiếm cớ phân một vài công việc nhẹ cho bọn họ, sau đó bổ sung lương thực thiếu trong thôn của bọn họ.
Tống Sở đưa mấy tờ giấy cho đội trưởng Ngô: "Đây là do tôi viết về kinh nghiệm nuôi heo và nuôi gà, nuôi như thế này thì dáng dấp sẽ mập mạp mà cũng không có bị chết."
Đội trưởng Ngô cẩn thận nhận lấy rồi cất nó đi, anh ta không ngờ Tống Sở thật sự nghiêm túc làm khảo sát rồi cho anh ta ý kiến: "Được rồi, thật là cám ơn đồng chí Tống."