“Nếu như có chỗ không hiểu, cũng có thể viết thư hỏi tôi.” Tống Sở lại nói.
Đội trưởng Ngô cười: "Vậy thì quá tốt."
Anh ta mới lên làm đại đội trưởng, làm sao cũng phải dẫn người trong thôn làm chút chuyện, như vậy mới có thể sánh với đám người của lão đội trưởng.
Ở nông trường nuôi thêm một ít heo và gà, chờ cuối năm phát cho mỗi nhà nhiều thịt hơn một chút, người dân trong thôn nhất định sẽ rất vui mừng.
Chờ sau khi mấy người Hứa Đình chạy đến ủy ban thôn, cầm ra bánh bao, màn thầu mua ở trong thành, sau khi ăn xong bữa ăn nóng hổi ở nhà đội trưởng Ngô, mọi người hãy mau nhanh chóng lên đường vào thành.
Bởi vì qua lại mấy lần nên sau khi An Đông quen đường, tốc độ lái xe cũng nhanh hơn rất nhiều, bây giờ chỉ mất hơn ba tiếng là đã tới huyện thành.
Bọn họ đưa đội trưởng Ngô và con trai anh ta đến xưởng cơ giới để làm thủ tục nhậm chức.
Chờ nhận được giấy chứng minh nhậm chức công việc tạm thời và sau khi được phân vào ký túc xá, trái tim vẫn luôn bị nhấc lên của đội trưởng Ngô mới buông xuống, lại cảm ơn Cố Việt một phen.
Sau đó lại cùng đi đến cục cảnh sát một chuyến để tìm hiểu sự việc.
Dưới tình huống có đầy đủ hết nhân chứng vật chứng, đám người lão đội trưởng không có cách nào chối cãi tất cả cung khai.
Bởi vì tình tiết của lão đội trưởng và con trai ông ta vô cùng nghiêm trọng, sẽ trực tiếp bị bắn chết, còn có ba tên cùng cưỡng bức nữ thanh niên tri thức và cùng bức tử đối phương, cũng sẽ bị súng bắn giống vậy.
Tình tiết của mấy người khác cũng rất nghiêm trọng, phán xử không hẹn mà cùng tù có thời hạn hai mươi năm, nhẹ nhất cũng là mười năm.
Cha mẹ của nữ thanh niên tri thức nghe được kết quả này cũng rơi lệ đầy mặt, đám ác ôn kia cuối cùng cũng bị giải tán, con gái của bọn họ không có chết oan uổng, để cho những tên ác ôn này bị luật pháp trừng trị.
Hai người lại theo xe của An Đồng cùng trở về tỉnh thành, sau đó ngồi xe lửa về nhà, cũng là vô cùng cảm ơn Cố Việt.
Lúc trở về tỉnh thành cũng đã là chạng vạng tối, Tống Sở lại đến nhà khách mở ba gian trước kia đó, khéo léo từ chối đề nghị của Hứa Đình bảo đến nhà anh ta ăn cơm, dẫn anh tư Tống bọn họ đến nhà ăn của nhà khách để ăn cơm.
Sau đó trở về phòng để tắm rửa và đi ngủ, ngồi xe quá mệt mỏi.
Ngày hôm sau, sau khi cơm nước ở nhà ăn xong, Tống Sở lại dẫn cả nhóm đi tham quan khảo sát xưởng sản xuất đồ ăn chín do cha Hứa giới thiệu.
Bởi vì đã đánh tiếng thăm hỏi từ trước, cho nên hai xưởng cũng đặc biệt phái một người trợ lý dẫn các cô đi tham quan, cũng giới thiệu đại khái cho các cô.
Tống Sở nhận thấy đồ ăn chín bây giờ rất đơn giản, đại đa số đều là cá hộp và thịt lợn đóng hộp, sau đó thì cơ bản đều là các loại bánh ngọt.
Thoáng cái cô lập tức nhớ tới các loại túi đựng đồ ăn chín và quà vặt hiện đại, cảm thấy thị trường ở lĩnh vực này hoàn toàn trống không, có thể để cho Thịnh Thanh Dương khai thác chỗ trống này.
Về phương diện kỹ thuật ở cả nước, hai xưởng thực phẩm đã coi như là khá tốt nhưng Tống Sở lại vẫn cảm thấy máy móc của họ quá lạc hậu.
Đi ra khỏi xưởng thực phẩm, Tống Sở thấp giọng nói: "Học thần Cố, chúng ta trở có thể nghiên cứu thật kỹ về phương diện túi đựng đồ ăn chín này, sau đó lại làm ra một ít máy mới."
Cố Việt gật đầu một cái: "Không thành vấn đề, tôi rất quen với nguyên lý của các loại máy chế biến này, trở về thì sẽ nghiên cứu."
Tống Sở khẽ cười nói: "Học thần Cố, có anh thật tốt."
Cô muốn làm gì, học thần Cố cũng có thể nhẫn nhịn chịu khó giúp cô nghiên cứu ra.
Trong mắt Cố Việt chứa ý cười: "Tôi cũng vậy!"
Trước đây anh đã quyết định muốn Tống Sở không thể rời bỏ mình, người kỹ thuật viên này, như vậy chắc hẳn cũng sẽ không bị những người đàn ông khác quyến rũ thu hút đi ánh mắt.
Cho nên, bất kể cô nói ra muốn làm gì, anh cũng sẽ đem hết toàn bộ sức lực để làm cho cô hài lòng.
Sau khi đi thăm xong hai xưởng, Tống Sở đưa đám người anh tư Tống về khách sạn, sắp xếp xong vấn đề ăn cơm của bọn họ để cho bản thân bọn họ tùy ý đi dạo một vòng, sau đó cùng Cố Viêt đưa Cố Cẩn đến nhà họ Hứa.