Cố Việt nhìn Tống Sở đang thần thái phấn chấn trượt băng ở trên sân trượt băng như cá gặp nước, tất cả ánh mắt của anh đều bị cô thu hút.
Quả nhiên, nơi có Tống Sở, cũng đều sẽ không yên ả.
Lúc ở thủ đô, anh cũng sẽ bị bạn bè kéo đi trượt băng, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên anh thấy có ai có thể trượt băng tốt như vậy.
Anh nhìn ra được, Tống Sở còn trượt tốt hơn những vận động viên trượt băng chuyên nghiệp.
Chẳng trách Tần Thu Lan một mực nghĩ đến việc để Tống Sở dẫn cô ta đi chơi, hoàn toàn bởi vì là người nào đó chơi quá giỏi.
Cố Cẩn không dám chơi, vì vậy Cố Việt ôm thằng bé ở lan can nhìn từ bên ngoài.
Thằng bé nhìn Tống Sở bằng ánh mắt lấp lánh: "Chú, dì Sở Sở thật là lợi hại."
“Đúng vậy, dì ấy vẫn luôn lợi hại như vậy.” Cố Việt cười khẽ.
“Sau này, con cũng muốn bắt chước dì Sở Sở lợi hại như vậy.” Cố Cẩn kiên định, nói.
Cố Việt sờ đầu của thằng bé một cái, cười dịu dàng nói: "Được rồi, sau này Cẩn cứ học theo dì Sở Sở nhiều một ít."
Anh tư Tống nhìn em gái nhà mình chơi bay lên, cũng không nhịn được mà day dứt.
Sau đó cùng Đường Hữu Hoa, Đường Vĩ liên tục té rất nhiều lần, lúc này mới quyến luyến không thôi mà cởi giày trượt băng ra đi tới bên Cố Việt đứng nhìn tiếp.
“Em gái anh, chơi trò này rất tốt sao?” Vẻ mặt anh ta đầy kiêu ngạo hỏi Cố Việt.
Cố Việt gật đầu cười nói: "Chơi rất tốt, cô ấy bây giờ đã là tâm điểm của toàn bộ sân trượt băng."
Anh đây cũng không phải là nói quá, lúc này tất cả mọi người đều đang đứng xem Tống Sở dẫn Tần Thu Lan chơi, ánh mắt của rất nhiều người đều chứa sự vô cùng hâm mộ và khâm phục.
Anh thích Tống Sở, biết tính tình của cô chính là khỏe khoang tỏa sáng như vậy, cho nên có lúc lại muốn giấu cô đi, không để cho người khác thấy dáng vẻ tỏa sáng của cô.
Nhưng phần lớn thời gian, anh lại cảm thấy, thần thái phấn chấn và dáng vẻ tự tin của Tống Sở, mới là điều mà anh thích nhất và thưởng thức nhất.
Cô cũng nên tỏa sáng như vậy, vì vậy cái loại kiêu ngạo tự nhiên nảy sanh đó, hoàn toàn che phủ tâm tư mà cô muốn giấu.
Anh tư Tống được nước nói: "Đương nhiên, em gái anh làm cái gì cũng là giỏi nhất."
“Quả thực, tôi cảm thấy dường như cũng chưa có việc gì mà Sở Sở không làm được.” Đường Hữu Hoa không nhịn được mà cảm thán.
Trước kia cũng không nhìn ra và phát hiện em gái nhà mình lợi hại như vậy, không chỉ năng lực làm việc siêu tốt, thậm chí ngay cả vui chơi cũng lợi hại như vậy, khó trách các cô gái trong thành cũng thích cô như vậy.
Sau khi trải qua lần này, Đường Vĩ càng thêm khâm phục Tống Sở: "Không hổ là niềm tự hào của thôn chúng ta."
Tống Sở dẫn Tần Thu Lan trượt mấy vòng, lúc này mới dừng lại trượt đến Cố Việt bọn họ bên này để nghỉ ngơi.
“Mọi người có muốn chơi chút không? Tôi dẫn mọi người chơi.” Sau khi nghỉ ngơi vài phút, Tống Sở hỏi mấy người bọn họ.
Đám người Đường Hữu Hoa sợ té, lắc đầu liên tục: "Thôi đi."
Anh tư Tống thì lại rục rịch, nhưng sau khi suy nghĩ lại một chút, vẫn nhường cơ hội cho Cố Việt.
“Em dẫn thanh niên tri thức Cố đi chơi đi, anh sẽ giúp các em trông chừng Cẩn.” Vì hạnh phúc của em gái anh ta, anh ta đành nhịn đau mà từ bỏ những thứ yêu thích.
Cố Cẩn cũng đẩy Cố Việt một cái: "Chú, chú đi chơi với dì Sở Sở một chút đi."
“Cẩn này, nếu không thì dì và chú của con cùng dẫn con chơi có được không?” Tống Sở mỉm cười nhìn thằng bé.
Cố Cẩn vừa có chút mong chờ lại vừa có chút sợ hãi: "Con có thể làm vậy được không ạ?"
“Dĩ nhiên là có thể, Cẩn của chúng ta là giỏi nhất.” Tống Sở vươn tay ôm lấy thằng bé từ trong vòng tay của Cố Việt.
Cô nói với Cố Việt: "Anh đi lấy lại giày trượt băng đi, chúng ta sẽ dẫn Cẩn đi chơi."
“Cô gái, cô dẫn đám người chị họ của tôi từ từ trượt chơi một chút đi.” Rồi cô lại quay sang nhìn Tần Thu Lan nói.
Tần Thu Lan gật đầu: "Không thành vấn đề, các cô dẫn Cẩn đi chơi đi. Chị Bình bọn họ thì cứ giao lại cho tôi."
Ngay sau đó, Cố Việt mang giày trượt băng đến, đưa cỡ trẻ em cho Tống Sở, cô giúp Cố Cẩn mang chúng vào.
Sau khi Cố Việt mang vào xong, hai người lập tức kéo Cố Cẩn từ từ trượt vào, bởi vì dẫn theo đứa trẻ, Tống Sở không có chơi những động tác có khó cao, dạy Cố Cẩn trượt trước.
Cố Cẩn vô cùng thông minh lanh lợi, rất nhanh đã học được, Tống Sở lặp tức dẫn thằng bé từ từ chơi.
Hiếm thấy là Cố Việt lại cũng có thể theo kịp tiết tấu của cô, sau đó cả hai người đã kéo Cố Cẩn hoàn toàn chơi một cách triệt để.
Nhìn thấy trên mặt Tống Sở và Cố Cẩn đều nở nụ cười rạng rỡ, trong ánh mắt của Cố Việt cũng tràn đầy ý cười, cảm thấy lúc này bọn họ cực kỳ giống như một gia đình vậy, thật tuyệt!