Tống Sở và Cố Việt dẫn Cố Cẩn đi chơi rất vui vẻ, tuấn nam mỹ nữ rất thu hút ánh nhìn của người khác.
Anh tư Tống không nhịn được mà muốn lão lệ tung hoành luôn, nhìn dáng vẻ này là biết thanh niên tri thức Cố không bị dáng vẻ hung hãn của em gái dọa sợ, em gái anh ta còn có thể gả ra ngoài rồi.
"Em gái tôi và thanh niên tri thức Cố nhìn xứng đôi không?" Anh ta hỏi mấy người kia.
Đường Hữu Hoa và Đường Vĩ đồng thanh gật đầu: "Rất xứng đôi."
Trai tài gái sắc, cũng chỉ có thanh niên tri thức Cố mới xứng đôi với đầu gấu của thôn bọn họ.
Tần Thu Lan nghe thấy mấy người nói, ánh mắt rơi vào Tống Sở đang cười rất tươi, sau đó lại nhìn vào ánh mắt nhu hòa đang nhìn Tống Sở của Cố Việt.
Cô ấy cho là mình có thể sẽ rất đau lòng, nhưng lại không có, ngược lại còn cảm thấy anh tư Tống nói rất đúng.
Thì ra Cố Việt thích cô gái như vậy sao?
Thế này cũng coi như là nghĩ thông rồi, dù sao nữ đồng chí xinh đẹp lại ưu tú như là Tống Sở thật sự quá ít, nếu cô ấy là đàn ông thì cũng sẽ thích thôi.
Nếu kết quả là như vậy, cô ấy còn có thể tiếp thu và thấy thản nhiên, cô ấy cũng cảm thấy mình thua cũng không oan.
Đổi thành cô gái khác, cô nhất định sẽ khó chịu.
Cô ấy nhớ lại Cố Việt trong ấn tượng, cho tới bây giờ đều xa cách lạnh lùng, đây vẫn là lần đầu tiên cô nhìn thấy ánh mắt anh lại ấm áp nhu hòa như vậy, giống như nhuốm màu ánh sáng.
Thì ra gặp đúng người, Cố Việt cũng không khó để tháo xuống vẻ ngoài lạnh lẽo.
Giờ khắc này, Tần Thu Lan đột nhiên đã buông bỏ chấp niệm với Cố Việt.
Đây là lần đầu tiên Cố Cẩn chơi trượt băng, chơi đùa rất hài lòng, cũng lộ ra tính tình trẻ con.
Lúc kết thúc rồi còn cảm thấy chưa thỏa mãn, nhưng mà cũng rất ngoan ngoan nghe lời chú, cởi giày trượt băng ra.
Tống Sở thấy ánh mắt sáng quắc của thằng bé, "Sau này chị lại đưa em tới đây chơi nữa."
Vì dinh dưỡng của thằng bé không đầy đủ nên cơ thể vẫn còn khá gầy yếu, không thể vận động quá sức được.
Ánh mắt Cố Việt sáng lên nhìn Tống Sở, "Cảm ơn chị Sở Sở đi!"
Vốn dĩ Tống Sở dẫn Tần Thu Lan đi trượt băng, còn có không ít nam đồng chí trẻ tuổi muốn tiến tới bắt chuyện.
Nhưng thấy cô với Cố Việt dẫn theo trẻ con cùng nhau trượt băng, cho là các cô là một gia đình cho nên mới luyến tiếc không dám tiến tới.
Trượt băng xong, Tần Thu Lan bèn kéo Tống Sở đi xem một bộ phim điện ảnh mới.
Mọi người đương nhiên cũng đi theo, đám người anh tư Tống cũng rất vui vẻ.
Từ nhỏ tới lớn đây là lần đầu tiên Cố Cẩn được đi xem phim, được Cố Việt ôm vào trong ngực, ánh mắt không chớp nhìn chằm chằm vào màn hình.
Chờ sau khi bộ phim kết thúc, trong ánh mắt thằng bé lóe lên vẻ ảm đạm, sau đó rất nhanh đã khôi phục lại sự vui vẻ.
Giác quan của Tống Sở rất mẫn cảm, từ giây đầu tiên đã phát hiện ra rồi.
Cô suy nghĩ một hồi rồi kéo tay của Cố Cẩn nhẹ giọng hỏi: "Trước đây Cẩn đã từng đi xem phim rồi sao?"
Cố Cẩn lắc đầu: "Chưa từng "
" Vậy nghe qua chưa?" Tống Sở lại hỏi.
Bây giờ Cố Cẩn đã rất mở lòng với Tống Sở rồi, suy nghĩ một lát bèn thấp giọng trả lời: "Đã từng nghe qua rồi, trước đây mẹ đã từng đưa con gái của chú xấu xa kia đi xem phim, sau khi quay về bọn họ còn cố ý khoe khoang trước mặt cháu."
Trí nhớ của thằng bé tốt, chuyện lúc đó bây giờ vẫn ghi nhớ rất rõ ràng.
Càng ghi nhớ gương mặt đắc ý của hai người kia, cùng với sự châm chọc và bắt nạt của bọn họ với thằng bé.
Rõ ràng là mẹ của thằng bé, nhưng bà ta lại ghét bỏ nó, bất kể là ăn ngon hay đi chơi cũng chỉ dẫn đứa con của chú xấu xa kia đi.
Tống Sở có chút đau lòng nắm tay thằng bé: "Thứ mà những đứa trẻ khác có thể chơi, sau này dì Sở Sở và chú của cháu cũng sẽ dẫn cháu đi."
Mẹ của Cố Cẩn không chỉ độc ác mà còn dùng bạo lực lạnh nữa.